...Chúng ta đang mất mùa người. Câu nói đó có vẻ văn chương nhưng thật kinh hoàng. Mất mùa lúa ngô nghĩa là chưa mất gì đáng kể. Nhưng mất mùa người thì có thể mất hết mọi thứ. Đau đớn và kinh hãi thay!...
Khi bản án được tuyên và còng số 8 đã khoá, có những bị cáo được công an dẫn giải về nơi giam giữ. Chúng ta không hề nhìn thấy một chút gì của sự đau khổ hay ân hận. Ngược lại, những tội nhân kia giơ cao còng số 8 lên và nở nụ cười… rất tươi như chẳng có chuyện gì và cũng như thách thức cả xã hội.
Chúng ta từng được nhìn thấy những nụ cười trước kẻ thù của những người hy sinh cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại của dân tộc họ. Những nụ cười đó đã để lại trong lòng chúng ta niềm tự hào và kính trọng. Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy những nụ cười như thế của kẻ phạm tội. Bây giờ thì chúng ta đã nhìn thấy. Nhưng những nụ cười như thế đã làm chúng ta thực sự xấu hổ và rất lo ngại.
Khi nhìn thấy cái cười của những kẻ phạm tội ấy, có người bạn tôi đã phải kêu lên: “Một cái cười suy đồi”. Ngẫm cho kỹ thì cái cười ấy đã cho chúng ta thấy nhân cách của con người hiện nay đã quá suy đồi.
Trước kia, một kẻ mắc tội dù là nhỏ cũng thấy xấu hổ và nhục nhã trước xã hội. Có kẻ phạm tội đi học tập cải tạo về cả năm ở trong nhà không dám ra đường. Có kẻ bỏ nơi ở cũ đến một nơi khác vì không dám nhìn người quen. Có kẻ phạm tội ăn cắp con gà, con vịt ở quê thấy xấu hổ mà phải bỏ làng, bỏ nước. Những kẻ như thế cho dù đã phạm tội nhưng lương tâm vẫn còn ít nhiều tự trọng. Còn bây giờ, ăn cắp đấy, ăn trộm đấy, ăn cướp đấy, tham ô đấy, tham nhũng đấy… mà lại bị đưa lên báo chí, lên truyền hình thế nhưng vẫn cười như chẳng có gì quan trọng.
Vì sao lòng tự trọng của con người bây giờ lại khác con người trước kia? Không phải là do tội lỗi bây giờ được quan niệm khác với trước kia. Tội lỗi mãi mãi vẫn là tội lỗi, cái ác mãi mãi vẫn là cái ác, cho dù xã hội có văn minh đến đâu, có dân chủ đến đâu. Chỉ vì bây giờ, kẻ phạm tội nhiều hơn và còn trắng trợn “rủ rê” nhau phạm tội. Cả một tập thể cùng tham nhũng thì việc gì mà phải xấu hổ. Trước kia, nói đến chuyện mua dâm là nhục nhã lắm. Bây giờ nhiều lúc cả một nhóm người là bạn bè và thậm chí cùng cơ quan rủ nhau đi mua dâm tự nhiên cứ như rủ nhau đi uống cà phê vậy. Cả một tập thể những người xây dựng bàn bạc nhau rút sắt, rút thép trong các công trình xây dựng mà chẳng một chút ngượng ngùng. Bây giờ người ta sẵn sàng làm mọi chuyện chỉ để có lợi cho bản thân. Đấy chính là sự suy đồi. Và không ít người hiểu rằng: cái cười của những kẻ phạm tội kia như muốn nói với xã hội rằng họ đang có tiền, có rất nhiều tiền và họ sẽ đổi thay mức án mà Tòa vừa tuyên. Thực tế, tiền đã đảo lộn quá nhiều giá trị tưởng như mãi mãi bền vững của con người.
Không biết có bao nhiêu người để ý đến cái cười vô tư của những kẻ lừa đảo Nhà nước, lừa đảo nhân dân lao động để làm giàu cho chúng. Cái cười ấy là báo động ở cấp cao nhất về nhân cách của con người trong xã hội chúng ta. Nếu đó là những kẻ bụi đời, những kẻ hết tính người, những kẻ không được học hành giáo dục chi hết thì còn dễ hiểu và đỡ lo sợ. Nhưng đó lại là những cán bộ Nhà nước, trong đó có cả những đảng viên, thì cái cười ấy chính là những “vết hoại tử” của một cơ thể. Hỏi có bao nhiêu người nhận ra “Bản thông cáo đen” ấy ???
Có biết bao “Bản thông cáo đen” hay là những “vết hoại tử” từ nhiều năm nay trong xã hội chúng ta mà chúng ta hình như không để ý. Chúng ta mới chỉ để ý đến việc đứng lên trong Toà án để tuyên án kẻ có tội 1, 3 hay 5, 10 năm tù hoặc tử hình. Nhưng chúng ta lại không đứng lên tuyên án nhân cách và lương tâm con người trong xã hội chúng ta. Nếu chúng ta chỉ biết có mỗi việc bắt giữ và tuyên án mức án của kẻ phạm tội, chỉ biết xây các trại giam cho kiên cố… mà không biết tuyên án nhân cách và lương tâm con người đang ngày một suy đồi thì còng số 8, vành móng ngựa, trại giam, trường bắn… phỏng có cứu được sự suy đồi của con người hay không? Không. Câu trả lời duy nhất là vậy.
Một cái cười rất tươi và khinh thường thiên hạ của những kẻ có tội làm cho những người có suy nghĩ choáng váng như bị nện một nhát búa trúng đỉnh đầu. Khi con người không còn biết xấu hổ, không còn biết nhục nhã, không còn biết ăn năn thì cái Thiện bắt đầu kết thúc. Một xã hội với 1.000.000 kẻ có tội nhưng biết xấu hổ, biết nhục và biết ăn năn thì chúng ta còn hy vọng vào con người. Còn một xã hội chỉ với 100 kẻ tội nhưng chúng vô cảm với tội lỗi của chúng thì chúng ta càng thêm tuyệt vọng mà thôi. Và suốt một năm qua, chúng ta từng chứng kiến biết bao hành động của sự vô cảm của con người đối với tội lỗi của họ trong xã hội chúng ta. Hỏi có những ai giật mình vì những “Bản thông cáo đen” như thế ???
Tôi chỉ là một người bé mọn trong xã hội này. Nhưng tôi cam chắc rằng, nếu chúng ta không biết và không dám tuyên án sự suy đồi của nhân cách chúng ta như hiện nay một cách thực sự thì chúng ta sẽ bị phá sản hoàn toàn trong công cuộc xây dựng một xã hội như chúng ta mong muốn. Một người bạn tôi nói: Chúng ta đang mất mùa người. Câu nói đó có vẻ văn chương nhưng thật kinh hoàng. Mất mùa lúa ngô nghĩa là chưa mất gì đáng kể. Nhưng mất mùa người thì có thể mất hết mọi thứ. Đau đớn và kinh hãi thay!
Người quan sát Vietimes