Thực sự mà nói, những con số 0 đó, ngày nào cũng phá rối cuộc sống tôi. Trong từng bữa ăn, giấc ngủ, công việc, trong từng cuộc vui cùng chúng bạn. Nó xuất hiện mọi nơi và tôi ngày càng phát điên lên. À chết, sơ suất quá, chắc bạn đang thắc mắc con số 0 đó là gì đúng không? Vâng! Đơn giản thôi, đó là những số 0 trên tờ tiền, trong tài khoản ngân hàng của chính bạn đấy.
Tôi chợt nhớ đến hai câu nói từng đọc được “Nếu sống mà không ăn thì hay biết mấy” của Nam Cao và “Nếu tiền không phải vấn đề thì bạn khao khát điều gì?” của Alan Watts. Đã một năm rồi tôi cố gắng đi tìm đáp án cho mình, nhưng sao đôi chân vẫn bị kiềm chặt trong vòng tròn của các con số. Chúng ngày càng co chặt lại và tôi thấy nghẹt thở. Nhiều sáng thức dậy, nhủ lòng là phải cố lên, không thể gục ngã để rồi gánh nặng trong lòng ngày càng tăng.
Tôi đã từng thấy nhiều cặp trai gái đánh đổi tình cảm chỉ để lấy những con số 0 ấy để rồi cuối cùng những thứ họ nhận được cũng quay lại số 0. Tại sao vậy? Bạn nghĩ sẽ sung sướng mà không phải đánh đổi gì sao? Đời chưa cho không ai cái gì hết, chỉ đến những khoảng lặng của cuộc đời, khi đớn đau, chua xót ập đến thì bạn mới nhận ra thì đã quá trễ. Vì bạn thích những con số 0 nên đời cho bạn con số 0 hoàn chỉnh nhất.
Nếu cho bạn đánh đổi đam mê để có được một cuộc sống bình thường, có được một dãy các số 0 cố định hằng tháng thì bạn chọn cái nào? Có lần tôi đã nói với gia đình mình về hai chữ “đam mê” và nhận được sự phản đối kịch liệt từ mọi người. Dẫu biết công việc đó là tốt cho tôi nhưng tôi không muốn sau này cứ là một cái bóng, sáng đi tối về rồi ôm gối ngủ. Tôi muốn mỗi sáng thức dậy dù mệt mỏi nhưng vẫn có động lực để làm. Tôi không biết đam mê ấy có còn chảy bỏng nữa không khi mà ba tháng nữa một cơn bão sẽ lại ập đến.
Thôi thì nghĩ chi cho mệt đầu, nghĩ đơn giản cho đời thanh thản chút nào. Như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.” Có lẽ điều quan trọng nhất để được thanh thản là học cách rũ bỏ, chấp nhận và tha thứ.
Tôi thường nhìn mọi người, sự vật xung quanh để rồi tha thứ cho chính mình cho đời. Khi thấy những người ăn xin không có miếng ăn, tôi tha thứ cho những con số 0 trong ví mình. Khi thấy những đứa trẻ không nhà, tôi tha thứ cho những con số 0 đang làm phiền mình trên các hóa đơn điện, internet. Còn khi thấy người khác lao đầu vào những con số 0 vô nghĩa ấy tôi chỉ mỉm cười.
Không, không phải tôi khi dễ họ, chỉ là một chút đồng cảm mà thôi. Tôi chỉ hy vọng họ sớm thoát ra khỏi gọng kiềm ấy, một chút thôi như tôi từng ngày đang cố gắng. Hãy nhớ đừng bao giờ quá khao khát những con số ấy, hãy khao khát hạnh phúc. Hãy học cách tha thứ, chấp nhận bạn nhé, tin tôi đi, đó là cách giúp bạn bình yên giữa xô bồ cuộc sống này. Chúc bạn có cuộc đời như mình muốn và sớm thoát khỏi nó – số 0 đáng nguyền rủa!