12h đêm đi ngủ. 1h thức dậy . Không giật mình thon thót như bao lần. Bỗng dưng mở mắt ra và thế là mắt ráo hoảnh. Cứ nằm thế, nhìn vào khoảng sáng mờ ảo trước mắt. Thấy người đơ đơ, trong đầu lùng bùng mấy chữ “ lòng tham”, “ngu ngốc”, “lòng tự trọng”. Tất cả bắt đầu từ lúc tối ngồi nói chuyện với mấy người bạn về một con người.
Có lẽ tất cả chỉ có thể giải thích bằng lòng tham. Con người ai cũng có lòng tham. Có ai đó đã sửa lại câu nói của Khổng Tử rằng: “Nhân chi sơ tính bổn tham”. Nghe có vẻ như châm biếm chua cay nhưng mà cũng đúng thật. Chỉ có điều cái cách con người ta kiềm chế lòng tham của mình như thế nào thôi.
Có người tham lam đến nỗi tất cả những gì mình thích đều muốn là của riêng mình, bo bo giữ cho riêng mình, không muốn ai đụng vào, chạm vào. Dẫu rằng đó là một con người hay là một thứ tình cảm thiêng liêng thì đối với người ta cũng chỉ là một món đồ chơi. Như một đứa con nít, gào toáng lên, cào cấu bạn chơi chỉ để giữ khư khư món đồ chơi mà nó thích. Tham lam đến độ, nhìn thấy người khác có thứ gì mà mình không có thì nhảy vào giành dật không thương tiếc, không cần biết mình đang cướp của ai, và cướp về để làm gì. Tham lam nên mù quáng nên sẵn sàng đánh đổi những thứ mà đáng ra nên coi trọng để lấy cái lợi trước mắt. Tham lam quá nên hóa ra ngu ngốc.
Cười cho cái sự ngu ngốc khi đem tất cả sự thương yêu đồng cảm của mọi người dành cho mình đổ xuống sông xuống biển. Cứ nghĩ đã yêu đã đau đến chết đi sống lại…Cả một blog, một đống entry than thở nỉ non, quằn quại đến người ngoài cuộc cũng rụng rời theo cũng đem đốt thành đống tro tàn để dành chỗ cho một tình yêu khác. Một tình yêu mưu mô gian xảo. Cười cho cái sự ngu ngốc khi đem tình yêu ra làm cần câu danh lợi. Khi từ “yêu” thoát ra khỏi miệng nhẹ như trở bàn tay, dễ như húp cháo. Ai cũng yêu, yêu hết mình, yêu cháy mình, yêu quằn quại, đau đớn…nực cười.
Mà thế nên lòng tự trọng cũng để quên ở góc nào không rõ. Trân tráo trơ trẽn bịa ra những điều chỉ có ở trong mơ để lấy lòng người, lấy bạn mình làm công cụ để tiến thân, hớt tay trên của bạn mình, qua mặt biết bao người mà vẫn cứ giả ngây giả ngô giả ngốc giả khờ. Thật không còn biết nói sao. Đến bản thân mình họ còn không biết coi trọng thì sao mà biết cách tôn trọng người khác…
Vốn đã có ấn tượng không tốt từ hàng loạt những entry viết hết lượt cho người này người khác, giờ thấy người ta trà đạp lên cuộc sống đã không thiếu những đớn đau mệt mỏi của bạn mình, lên tình cảm chân thành của bạn mình….ấm ức hoài không sao ngủ được. Tiếc cho mình đã từng một thời coi người ta như một người bạn mà mình hết sức quan tâm lo lắng. Không biết làm được gì để xoa dịu đi nỗi đau của bạn, thôi thì cứ tin rằng ông trời có mắt…