Có một người được đi tham quan THIÊN ÐÀNG VÀ ÐỊA NGỤC. Trước tiên anh ta tới ÐỊA NGỤC của vua Diêm Vương. Ở đó anh ta nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng: Trước mắt mọi người có rất nhiều món ăn ngon, nhưng không một ai ăn được. Cho dù họ ngồi bên bàn rượu, nhưng người nào cũng chỉ da bọc xương, mặt mày ủ rũ. Anh ta lại phát hiện thấy cánh tay phải mỗi người buộc một cái nĩa, cánh tay trái buộc một con dao, chuôi dao và nĩa dài 2 mét làm cho họ không thể nào ăn được, vì vậy mà ai cũng bị đói.
Tiếp đó anh ta được đưa tới THIÊN ÐÀNG cảnh tượng ở đây cũng chẳng có gì khác, chuôi dao và nĩa cũng dài 2 mét nhưng những cư dân ở THIÊN ÐÀNG đều ca hát, nói cười vui vẻ.
Anh ta nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng tìm ra được câu trả lời. Ðó là ở ÐỊA NGỤC mọi người đều muốn gắp cho mình nhưng vì chuôi dao và chuôi nĩa quá dài, mỗi khi muốn đưa thức ăn vào miệng mình thì chuôi dao hay chuôi nĩa đụng người ngồi cạnh, vì thế mà không ai ăn được; còn ở THIÊN ÐÀNG thì mỗi người đều gắp đưa thức ăn cho người đối diện với mình và cũng được người đối diện gắp lại, vì mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau nên ai nấy đều có thể ăn uống đầy đủ và rất vui vẻ ”.
Câu chuyện đơn giản, do một người có trí đã khéo diễn tả cuộc sống của con người trên hành tinh này chứ không phải ở địa ngục hay thiên đàng xa lạ. Ở hành tinh này, con người do lòng ích kỷ nhỏ hẹp chỉ biết lợi cho mình còn ai thì mặc kệ, vì thế nên con người sống trong cảnh khổ đau mà không biết; họ thường tưởng khổ đau từ đâu đến, nhưng không ngờ khổ đau là do lòng ích kỷ nhỏ hẹp của con người. Nếu con người biết thương yêu nhau, giúp đỡ lẫn nhau thì cuộc sống trên hành tinh sẽ là cảnh thế giới Thiên Ðàng.
Do câu chuyện này chúng ta cũng cần phải xác minh để làm sáng tỏ Thiên Ðàng và Ðịa Ngục. Thiên Ðàng và Ðịa Ngục không phải là cảnh giới siêu hình mà từ xưa đến nay người ta thường tưởng tượng. Thiên Ðàng và Ðịa Ngục không phải ở đâu xa mà ở ngay nơi tâm niệm của con người. Một tâm niệm khởi lên giận hờn, thù oán, ganh ghét, tỵ hiềm, v.v… thì đó là Ðịa Ngục. Nhưng có những tâm niệm khởi lên thương yêu, tha thứ, giúp đỡ, an ủi, v.v... thì đó là Thiên Ðàng. Cho nên THIÊN ÐÀNG hay ÐỊA NGỤC chỉ là cuộc sống thiết thực của con người, nơi tâm con người ở trên thế gian này.
Câu chuyện Thiên Ðàng và Ðịa Ngục ở đây đã nói lên được LÒNG YÊU THƯƠNG của con người đối với con người.
Một lần nữa chúng tôi xác định: nhờ con người có Lòng Yêu Thương mà cuộc sống thế gian này mới có cảnh giới Thiên Ðàng, nếu con người thiếu Lòng Yêu Thương thì cuộc sống thế gian này là Ðịa Ngục. Cho nên Thiên Ðàng tự nơi cuộc sống của con người, chớ không có cõi Thiên Ðàng siêu hình ở trên các tầng trời, thiếu Lòng Yêu Thương là Ðịa Ngục. Ðịa Ngục không phải ở trong lòng đất của chúng ta.
Câu chuyện tuy chẳng có gì cao siêu vĩ đại nhưng nó nói lên được một sự sống đầy Lòng Yêu Thương của con người đối với con người rất là thấm thía làm sao!
Chỉ Lòng Yêu Thương vì mọi người, thì mới đem lại sự bình an, yên vui cho mình, cho người và cho muôn loài vạn vật. Cho nên Lòng Yêu Thương có mặt ở đâu thì hạnh phúc của muôn loài sẽ có ở đó. Vì thế chúng ta hãy tập sống với Lòng Yêu Thương đối với mọi người, mọi loài vật và cỏ cây, đất đá núi sông trên hành tinh này.
Chỉ có Lòng Yêu Thương mới bảo vệ sự sống của hành tinh. Nếu Lòng Yêu Thương không có thì hành tinh này chắc chắn một ngày nào đó sẽ bị hoại diệt. Quý vị có tin lời nói này không? Dù khoa học có tiến bộ đến đâu, nhưng con người không có Lòng Yêu Thương mà cứ giết hại và ăn thịt các loài vật khác như trâu, bò, heo, dê, gà, vịt, cá, tôm, v.v... thì hành tinh này không còn cách nào bảo vệ nó được.
Chỉ trừ khi con người sống trong thiện pháp không giết hại và ăn thịt các loài động vật khác nữa thì chúng ta mới có hy vọng bảo vệ hành tinh này. Còn ngược lại chúng ta cứ sống trong hành động ác, giết hại và ăn thịt các loài động vật, thì từ những hành động ác giết hại và ăn thịt các loài động vật, nó sẽ phóng xuất ra những từ trường nghiệp ác của loài người. Những từ trường nghiệp ác này sẽ phủ trùm khắp hành tinh này thì quả địa cầu sẽ dần nóng lên và đi đến hoại diệt dễ dàng. Chừng đó chúng ta có muốn bảo vệ quả địa cầu cũng không bảo vệ được. Lúc bấy giờ chúng ta muốn sống cũng không sống được, vì quả địa cầu sẽ nổ tung và tan tành.
Cho nên ngay từ bây giờ chúng ta hãy sống thiện, lúc nào cũng khởi Lòng Yêu Thương đến với tất cả muôn loài dù động vật hay thực vật chúng ta cũng YÊU THƯƠNG.
Chính nhờ Lòng Yêu Thương ấy mà chúng ta mới bảo vệ hành tinh sống của chúng ta. Hành tinh sống mà không có Lòng Yêu Thương thì gọi là hành tinh chết, chớ không thể nào gọi là hành tinh sống được. Hành tinh sống có nghĩa là trên hành tinh có muôn vạn sự sống, nếu hành tinh chúng ta đang sống mà không có loài vật nào sống thì hành tinh chúng ta gọi là hành tinh chết. Có phải vậy không xin thưa cùng quý vị?
Cho nên quả địa cầu của chúng ta được gọi là hành tinh sống là vì có muôn loài vật đang sống trong đó với Lòng Yêu Thương nhau.
Nếu Lòng Yêu Thương ấy đối với muôn loài vạn vật khô cằn thì hành tinh sắp sửa hoại diệt. Chúng ta nên để ý điều này.
Vì muốn bảo vệ hành tinh sống của chúng ta mãi mãi trường tồn thì không có phương pháp nào tốt hơn là LÒNG YÊU THƯƠNG. Phải không quý vị?
Và đây là bộ sách của Thầy Thích Thông Lạc mà tác giả Blog đã sưu tập (tạm thời), bạn có thể tải về: Click tại đây