Môi trường sống ngày càng đe dọa tính mạng con người và sinh vật trên mặt đất, khói từ các nhà máy phá thủng tầng ozon làm tăng nhiệt độ của trái đất, gây ra cái nắng làm chết hàng ngàn người từ nhiều quốc gia, nắng làm tan chảy các tảng băng ở Bắc cực gây ngập lụt trên trái đất. Nạn phá rừng làm mất nguồn nước, làm mặt đất cằn cỗi, nhiều vùng dân cư thiếu nước để sống. Nạn giết hại động vật hoang dã làm tuyệt chủng loài thú gây mất cân bằng sinh thái, ảnh hưởng xấu đến môi trường sống. Tất cả những tác hại trên là tình trạng chung của thế giới. Nhưng cách riêng ở Việt Nam và chỉ có ở Việt Nam có thêm một tác nạn hủy hoại môi trường sống còn rất đáng sợ hơn, đó làn nạn hóa chất độc hại đang tràn lan vô tội vạ tại khắp mọi miền đất nước.
Các loại hóa chất nông nghiệp và nông sản.
Với một đất nước 79% là nông nghiệp thì hóa chất diệt cỏ tràn ngập Việt Nam, thuốc diệt cỏ tác động đến môi trường qua không khí và nguồn nước, thuốc ngấm vào con người gây ra những căn bệnh ung thư và nhiễm độc. Thuốc tăng trưởng hoa quả và thuốc trừ sâu cũng đủ loại, tuồn về Việt Nam, tuy làm tăng lợi nhuận, nhưng tác hại đến sức khỏe của người tiêu dùng là rất lớn, và nguy hiểm, lúc ăn vào ta thấy không hề gì, nhưng mỗi lần ăn vào là cơ thể lại tích chứa một ít chất độc, đến tuổi nào đó thì chất độc đã ngấm nhiều và bắt đầu trổ bệnh nan y, nó gây ra các loại bệnh ung thư. theo facebook của đài tiếng nói VN ngày14/7/2015 Việt Nam là quốc gia có tỷ lệ tử vong do ung thư cao nhất và nhanh nhất thế giới hiện nay.
Theo hội thảo khoa học Ung bướu quốc gia lần thứ VII vào năm 2013, mỗi năm Việt Nam có khoảng 150.000 ca mắc bệnh ung thu và 75.000 ca tử vong do bệnh này, tính ra Mỗi ngày có khoảng 205 người Việt chết vì ung thư, …nguyên nhân 90-95% là do môi trường, thức ăn và thức uống độc hại, chỉ 5-10% là do di truyền (báo Đất Việt – thứ 3 ngày 10/03/2015) http://baodatviet.vn/kinh-te/bao-ve-nguoi-tieu-dung/viet-nam-co-160000-ca-ung-thunam-vi-sao-an-ban-doc-3105912/.
Các loại thuốc bảo quản thực phẩm tươi sống:
Theo báo Việt Nam net số 10/2014 Các chất bảo quản thực phẩm độc hại đang được sử dụng một cách tràn lan, thiếu kiểm soát trong khi người tiêu dùng lại không thể nhận biết các chất độc hại này bằng mắt thường.
Thuốc này đang bao vây quanh ta chẳng hạn các loại hóa chất làm vàng thêm màu của măng, màu vàng của thịt gà, màu vàng của đậu xanh sau khi đãi vỏ, chất tạo cho mì tôm có màu vàng đẹp, chất làm giá đậu xanh…các loại rau, thịt hư hoại (bị ươn) được tẩm hóa chất làm sạch và làm tươi, làm thức ăn bán lại với giá rẻ cho sinh viên, hóa chất làm nở lớn hạt gạo khi nấu chín, sinh lợi nhuận được phát hiện bán tại chợ Bà Chiểu, hóa chất làm bảo quản các loại hoa quả như trái chuối chín lâu hư, trái cam có màu bóng loáng, trái mít giữ màu và lâu hư, trái dưa các loại tươi đẹp và lâu hư thối.
Các loại chất bảo quản rất tác hại như: NaNO3, NaNO, Formaldehyt… NaNO3, NaNO: gây ung thư gan, ung thư dạ dày, ung thư đại tràng… Formaldehyt: chất cực độc, nhẹ thì gây cay niêm mạc mắt, viêm đường hô hấp, hen phế quản, viêm phổi… nặng có thể gây tử vong, quái thai. ( trích Blog y tế và làm đẹp)
Các loại hoá chất thường được những kẻ trục lợi dùng để bảo quản thực phẩm như: đất đèn, ethephon làm cho trái cây chín nhanh hay canxi propionat, natri nitrat (NaNO3), natri nitrit (NaNO2), formaldehyt, clorin là các chất kháng khuẩn để bảo quản thịt cá tươi lâu, giữ màu, tạo màu sắc hấp dẫn … dễ dẫn đến ngộ độc thực phẩm và kéo theo vô số bệnh nghiêm trọng khác.
Các loại hóa chất làm sạch
Loại hóa chất này biến các loại thịt hay nội tạng động vật hư thối, thậm chí là hư thối lâu năm, trở nên tươi tắn và mất mùi hôi thối để tiếp tục đẩy ra thị trường làm thực phẩm nuôi sống dân Việt. Hóa chất làm phép lạ cho các loại thịt heo bị dịch ung thư, màu thịt vàng hoe như nghệ trở nên màu đỏ tươi như thịt bình thường. hóa chất ướp cá, giò chả, bánh phở, bún tươi để tránh ươn thiu. Các chất tạo phẩm màu có chứa hóa chất gây ung thư, chảo chống dính có nguồn gốc từ một loại nhựa gây ung thư…Phép màu của hóa chất nhờ nó mà lừa được bao con mắt đồng bào Việt Nam để họ giết hại nhau trong âm thầm, để người bán kiếm lợi người mua ăn vào nuôi mầm bệnh, chết lần mòn cả cho cả một dân tộc
Làm sự ác vẫn thấy mình vô tội.
Chung quanh ta, chính ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta, đang giết hại nhau một cách âm thầm nhưng ai cũng vẫn ung dung như mình vô tội. Con heo nái bệnh, mổ ra thấy thịt vàng như nghệ, nó bị ung thư, có thể do ăn nhiều chất tạo nạc nên dễ gây bệnh này! Nó chết chôn xuống đất uổng tiền, gọi cho “lái” vô kiếm ít đồng đỡ uổng mà có chút tiền đi truyền giáo hay đi làm từ thiện thì được no mọi đàng…. hôm sau ra chợ, phép màu hóa chất làm thịt đỏ tươi, người mình bán chứ có ai, họ mổ thịt bán hay ông lái heo bỏ sỉ! biết chết liền! rồi ai mua về ăn hàng ngày? chính ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta mua thịt heo ung thư ấy về mà ăn mỗi ngày. Hóa chất độc hại từ thực phẩm tạo nạc heo đã vào cơ thể người bắt đầu tích tụ và giết lần mòn chính ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta…phải chi ta can đảm chôn con heo ấy xuống đất, tuy mất công và mất lợi nhuận nhưng lương tâm ta thanh thản vì mình không gây ra cái chết lần mòn của chính ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta và cả dân tộc ta. Phải chi cả làng đồng lòng không mua thực phẩm tạo nạc để có được thịt heo an toàn cho cả làng?
Trong bữa tiệc thấy một người không ăn rau, hỏi sao bạn không ăn rau? Rau này mình làm ra mà! (người sản xuất không bao giờ dám ăn rau của mình làm ra – sợ độc hại!) và cũng thế với tất cả những người sản xuất ra các loại dưa hấu, dưa leo, dưa gang…, các loại đậu đũa, mướp đắng…chỉ dám bán ra cho thiên hạ ăn chứ mình không dám ăn!
Vậy khi bán ra thị trường sản phẩm độc hại mà mình không dám ăn thì có tội không? Có dám xưng tội ấy ra với cha giải tội không? Thiết tưởng nó là tội trọng ngang bằng với tội giết người hàng loạt, vì người ăn vào sẽ mang mầm bệnh cho đến khi trổ bệnh mà chết, cái chết ấy là do ta dám bán những thứ sản phẩm ngấm thuốc sâu độc hại cho họ ăn. Khi những người bệnh ung thư đang hấp hối, ta đến thăm, an ủi, động viên họ, ta tưởng ta đang làm phước, sự thật là do chính ta đã tích cực gây ra bệnh ung thư đang đau đớn quằn quại cho họ. Nếu thực phẩm của ta bán cho người khác ăn vào là chết ngay tại chỗ thì ngay lập tức ta bị tố cáo giết người, ta mang tội trọng và bị nhà cầm quyền bỏ tù.
Điều mà xã hội không biết là do thực phẩm của ta ăn vào không chết ngay mà chỉ chết lần mòn khi mang mầm bệnh ung thư trong cơ thể, vậy chết liền hay mãi sau này mới chết chỉ khác nhau về thời gian chết mà thôi, nhưng giống nhau là bị hại độc chết và lúc đó đạo hay đời đều kết án ta trọng tội, nếu xã hội không nhận ra chính mình là người hại độc kẻ khác thì cũng không thoát khỏi cái nhìn thấu suốt tâm can của ông Trời.
Anh em ruột thịt lâu ngày về thăm nhau :
Dẫn người thân ra vườn, lựa trái Thanh long gần chòi chưa xịt thuốc, trái èo ọt nhưng an toàn vì chỗ này không xịt thuốc sâu, chừa nó ra để riêng người nhà ăn! ngày mai thương lái vào họ hái trái phía ngoài kia, trái no tròn, bóng lưỡng nhưng thuốc mới xịt để mai bán. Ngày mai rồi ngày mốt kia trái thanh long đỏ hoe bán đầy đường đầy chợ, ai ăn? chính ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta lại ăn chứ ai nữa, ta vẫn thấy mình ung dung tự tại, vẫn nghĩ mình không làm hại ai. Rồi cũng cách làm đó chính ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta ai cũng canh tác nào dưa hấu, dưa chuột, mướp đắng, đậu đũa, các loại rau xanh hoa quả mơn mỡn, nhờ “công nghệ” xịt thuốc hóa chất tăng trưởng và thuốc trừ sâu bệnh nên mới có thành quả ấy, thành quả của loại thực phẩm xanh bắt mắt nhưng cũng tích chứa đầy hóa chất độc hại. Mình sản xuất ra các loại rau trái ấy đem bán ra thị trường chứ không dám ăn, vì biết rõ nó độc hại. Bán ra kiếm lợi nhuận, thiên hạ ai ăn vào mặc ai, nhưng ai ăn? mọi người quanh ta, con cái ta, hàng xóm ta, cha mẹ, anh em ruột thịt ta, cả làng ta cùng ăn, còn ta hàng ngày đến nhà thờ sốt xắng tạ ơn, chẳng tí lương tâm cắn rứt vì mình đang gieo độc hại cho thiên hạ, cho dân tộc Việt!
Hóa ra ai cũng sản xuất ra, rồi ai cũng bán ra, rồi ai cũng mua của nhau mà ăn, làm hại nhau vô tội vạ và kéo dài tình trạng ấy cho đến bao giờ? Chúng ta đang tiếp tay cho hóa chất của nước lân bang để giết hại lẫn nhau, là đúng kế thâm mưu độc của kẻ thù.
Người “phương Bắc” thâm độc, tuồn hóa chất sang Việt Nam để tự chúng giết hại lẫn nhau, chết lần mòn mọi thế hệ, để sau này Việt Nam hết người, đất trống trải, con cháu “phương Bắc” mở cõi biên cương mà sang Việt Nam sống cho rộng rãi. Nước cờ lâu dài nghìn năm của “phương Bắc” ai có ngờ được, mà có biết cũng chờ …chết chứ làm gì được đây? không làm hoa quả ngấm thuốc sâu, không tẩy sạch thực phẩm ôi thối bằng hóa chất, không bán thịt heo bệnh dịch thì người khác cũng làm, cả một dân tộc cùng làm và cùng giết hại lẫn nhau? chỉ có Nhà nước, có kế sách cấm tuyệt hóa chất độc tuồn vào Việt Nam, nhờ vậy chúng ta mới thoát khoải cái chết do môi trường hóa chất độc hại này, nếu Nhà nước đồng lòng cấm hóa chất triệt để như cấm đốt pháo như trước đây thì tuyệt, bước kế tiếp là hướng dẫn toàn dân cách thức trồng rau sạch như Nhật Bản để cả nước đều có rau sạch, rồi khi phát triển cả nước ăn sạch, uống sạch, chúng ta thoát khỏi môi trường độc hại, các thế hệ con cháu lớn lên mạnh khỏe, người dân không còn tìm cách định cư an toàn ở nước ngoài nữa…nhưng hỡi ơi! ngay lúc này thấy bất lực, bất lực và bất lực! cho đến bao giờ?
Ở Campuchia tìm cho ra một chai thuốc sâu hay một bao phân “đỏ mắt”, ngay từ đầu chính phủ họ có kế sách toàn quốc nghiêm ngặt không nhập những thứ ấy làm “bẩn” môi trường sống của dân họ, mặc dầu Trung Quốc đỡ đầu, kết láng giềng thân thuộc với họ nhưng chớ tuồn thuốc độc hại vào đất nước này, quốc sách đã ra rồi là triệt để thi hành.
Thế mới nói chỉ có ở Việt Nam, quốc sách chưa triệt để, nạn hối lộ làm dung túng cho thị trường tự do lưu truyền ngầm các hóa chất độc hại, có nước nào mà ngộ độc thực phẩm tại các công ty nhiều như Việt Nam. Ngoài ra dân mình còn tiếp tay cho kẻ thù tuồn hàng “độc” vào giết lần mòn dân tộc Việt.
Một số gia đình bạn bè đi định cư ở nước ngoài gọi về bảo thương cho Việt Nam, thương cho người quê mình còn sống trong môi trường mà ăn cái gì cũng sợ độc hại, ở nước ngoài ăn uống an toàn và yên tâm hơn. Vì thế, một trong những lý do di dân ra định cư ở nước ngoài là để thoát khỏi môi trường ăn uống độc hại, đe dọa mạng sống hàng ngày.
Nguồn: binhgia.org