Có những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng lại có thể góp phần tạo nên bức tranh toàn cảnh tươi đẹp hơn. Trong 2 tháng viếng thăm đất nước Hoa Kỳ, đi qua nhiều thành phố và tiểu bang khác nhau, điều làm tôi ấn tượng nhất lại chính là những con đường phố luôn sạch đẹp, không rác thải. Về lại Việt Nam, tôi nhận ra điều khác biệt rất rõ là mỗi con đường, mỗi đoạn đường đều có ít nhiều dáng dấp của rác. Rác từ đủ mọi nguồn như bao thuốc lá, túi nylon, thức ăn thừa... và như vậy là có sự "đóng góp" của hầu hết mọi người trên đường phố...
Thử tưởng tượng, nếu mỗi người chúng ta đều nhận ra và cảm thấy khó chịu về cảnh quan này, để rồi mỗi khi đi đường chịu khó cúi xuống nhặt rác bỏ vào đúng nơi chứa rác. Ồ, có lẽ quý vị sẽ nghĩ ngay rằng, thật hoang tưởng biết bao với ý nghĩ đó, bởi thực tế hiện nay là rác – dù chỉ là rác vụn – nằm khắp mọi nơi, làm sao nhặt cho hết? Và thế là chúng ta phó mặc cho các anh chị công nhân quét đường phải gò lưng dọn rác mỗi ngày...
Thế nhưng, nếu chúng ta thực sự khởi lên ý nghĩ như trên, điều chắc chắn trước tiên là ta sẽ phải ngưng phần "đóng góp" của mình vào số lượng rác trên đường phố. Hàng triệu người dân Việt nếu cùng nghĩ được như thế, rõ ràng lượng rác trên đường sẽ không còn quá nhiều như hiện nay. Và như vậy, chỉ một chút thay đổi nhỏ nơi mỗi người chúng ta, cả đất nước này sẽ có thể thay đổi cảnh quan, trở nên sạch đẹp hơn cho chính ta và cũng là sạch đẹp hơn trong con mắt những người du khách...
Đầu năm tản mạn về chuyện... rác, nghe có vẻ như không đẹp chút nào. Thế nhưng, nói ra cái không đẹp là để hướng về cái đẹp. Mong sao những chuyện quá nhỏ nhặt như thế này sẽ không là nguyên nhân tạo thành một trong những nét "đặc thù" không mấy tự hào cho người dân Việt.
Đời sống tinh thần của mỗi chúng ta cũng là một bối cảnh tương tự, có những thứ "rác" nhỏ nhặt mà chúng ta thường ít khi quan tâm "dọn dẹp", nhưng chính điều đó khiến cho cuộc sống của chúng ta không được "sạch đẹp". Những thứ rác như đố kỵ, ganh ghét, giận hờn, bực tức, cau có, gắt gỏng, gian dối... mới nhìn qua có vẻ như thật bình thường và vụn vặt. Nhưng nếu có thể loại bỏ chúng đi trong giao tiếp mỗi ngày, chắc chắn cuộc sống của chúng ta sẽ hòa hợp hơn, an ổn hơn và giàu niềm vui hơn... Mỗi người đều sẽ xích lại gần nhau hơn và cảm thông nhau nhiều hơn.
Trong những năm qua có rất nhiều người đã từng hỏi tôi, làm thế nào có thể xây dựng và hệ thống được cả một lượng thông tin khổng lồ trên website này mà chỉ hoàn toàn sử dụng những giờ phút "tăng ca", nghĩa là sau khi đã dành thời gian đủ cho việc mưu sinh của gia đình. Thật ra, thành quả lớn lao của ngày hôm nay không có được trong thời gian ngắn, mà chính là sự góp nhặt của từng giây từng phút kiên trì trong suốt thời gian dài, cũng giống như việc cúi xuống nhặt một vài mẩu rác vụn trên đường phố thế thôi.
Và vì thế, mỗi người trong quý vị đều có thể cùng nhau góp phần "nhặt rác". Từ một việc làm nhỏ nhặt, chúng ta có thể cùng nhau xây dựng thành một toàn cảnh lớn lao. Điều đó là sự thật. Thử tưởng tượng, chỉ cần quý vị quan tâm đến vài ba người trong số những người thân quen của mình, và thỉnh thoảng chọn một vài bài viết hay, một vài tập sách bổ ích... để chia sẻ với họ qua email. Cộng đồng chúng ta có hơn 6.000 thành viên, nếu mỗi người đều quan tâm giới thiệu đến vài ba người khác những món ăn tinh thần tốt đẹp, con số người được hưởng lợi sẽ lên đến vài ba chục ngàn người... Vài ba chục ngàn người có cuộc sống tinh thần tốt đẹp hơn, giảm thiểu đi những niềm đau nỗi buồn không đáng có trong cuộc sống, phải chăng đó đâu còn là điều nhỏ nhặt?
Nhân ngày cuối năm, trong giây phút giao thừa giữa năm cũ và năm mới, có đôi dòng tản mạn chia sẻ cùng quý vị. Mong rằng trong năm mới chúng ta sẽ có thêm nhiều dịp chia sẻ cùng nhau những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Một lần nữa, kính chúc tất cả quý vị luôn được nhiều niềm vui, nhiều hanh thông may mắn trong năm mới. Hy vọng rằng với sự gắn bó dài lâu trong cộng đồng, chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau làm được những điều hữu ích cho tất cả mọi người.
Và tản mạn về. ..lòng tham
Có một khuynh hướng mà hầu hết
mọi người thường rơi vào là khi theo đuổi một việc gì, ta luôn mong muốn sao
cho chỉ phải bỏ ra ít công sức nhất nhưng phải đạt được hiệu quả sâu rộng nhất,
tốt đẹp nhất.
Đi vào siêu thị, ta luôn muốn
chọn mua những thứ rẻ nhất mà tốt nhất. Thuê mướn nhân công, ta muốn họ phải
làm cho ta thật nhiều việc khó nhọc nhưng với đồng lương rẻ nhất. Chọn mua các
vật dụng cho gia đình, ta luôn muốn có những thứ nào tốt nhất, bền nhất nhưng
với giá thấp nhất! Ngẫm kỹ lại, cái khuynh hướng mong muốn như thế chẳng phải
là hết sức vô lý hay sao? Tuy nhiên, chỉ vì mọi người ai ai cũng nghĩ như thế,
ai ai cũng muốn như thế, nên cái khuynh hướng vô lý này lại dường như đã trở
thành một lối suy nghĩ hết sức bình thường đối với hết thảy mọi người.
Và chính từ lối suy nghĩ “hết sức
bình thường” (nhưng vô lý) này, nên chúng ta mỗi ngày đều tiếp xúc với những
mẩu quảng cáo cũng hết sức vô lý nhưng lại thấy là hoàn toàn bình thường, như
“mua một tặng một”, “giảm 50% giá bán” v.v... Hãy thử nghĩ mà xem, nếu một nhà
sản xuất chỉ có thể thu lại được 50% số tiền họ dự kiến khi bắt đầu sản xuất
một món hàng, liệu họ có thể tiếp tục làm ăn khấm khá và phát triển được chăng?
Vì thế, sự thật ở đây là chỉ vì để đáp ứng cái mong muốn vô lý của mọi người,
nên trong hầu hết trường hợp thì các nhà sản xuất, cung cấp dịch vụ... đã làm
một việc rất đơn giản là nâng giá bán lên gấp đôi rồi sau đó tuyên bố giảm một
nửa hoặc “mua một tặng một”. Và khi đó, người mua hàng hoặc sử dụng dịch vụ sẽ
có được cái ảo giác mừng vui và thỏa mãn vì đã mua được với “giá rẻ nhất” đúng
như mong muốn.
Điều đáng buồn là không chỉ trong
việc mua sắm mỗi ngày, mà chúng ta còn mang cả cái khuynh hướng vô lý đó vào
con đường tu tập! Chúng ta hoang phí vài ba chục năm dài sống buông thả theo
dục vọng, rồi chỉ qua vài ba tháng ngắn ngủi đến với một đạo trường nào đó hoặc
tự mình nỗ lực tu tập tại gia, chúng ta lại phiền lòng vì sao chưa thấy những
thành quả chuyển hóa tốt đẹp như mong muốn! Chúng ta dành hơn nửa đời người để
bon chen, trôi dạt trong cuộc sống với đầy những mánh khóe, lừa lọc phải đối
phó mỗi ngày, rồi chỉ ghé lại cửa chùa trong một vài năm ngắn ngủi, ta lại băn
khoăn tự hỏi sao vẫn chưa thấy lòng nhẹ nhàng thanh thoát! Chúng ta chôn vùi
nhiều năm trong vô số những niềm tin mông muội vô căn cứ của thế gian, rồi chỉ
sau khi đọc qua một vài quyển kinh Phật, ta lại thất vọng vì sao mình chưa thấu
suốt được con đường giác ngộ!
Nhiều người trong quý vị khi đọc
qua những dòng trên đây có thể sẽ nghĩ ngay rằng người viết đã quá cường điệu
hóa vấn đề chứ không mấy ai lại có những suy nghĩ và khuynh hướng vô lý đến
thế. Tuy nhiên, chúng tôi không nói ra những điều này nhằm mục đích phân biện
đúng sai hay bảo vệ cho một luận điểm của riêng mình. Chúng tôi chỉ muốn nói
lên một sự thật mà chính bản thân chúng tôi trên con đường đến với đạo Phật
cũng đã từng vấp phải. Trong từng mức độ khác nhau, hoặc lộ liễu đến mức dễ
thấy hoặc tinh tế đến độ khó nhận biết, nhưng cái khuynh hướng mong cầu vô lý
kia nó hầu như hiện diện ở tất cả chúng ta, bởi một lý do vô cùng đơn giản: nó
chính là biểu hiện của lòng tham. Và khi chúng ta bước vào con đường tu tập
không có nghĩa là chúng ta đã ngay lập tức trở thành một vị thánh, cho nên việc
ta mang nguyên vẹn cái lòng tham ấy vào con đường tu tập cũng là chuyện hoàn
toàn dễ hiểu.
Nhưng chúng ta không chỉ ra những
điều như trên để tự trách hay phê phán chính mình. Chúng ta cần nhận rõ sự thật
ấy chỉ vì nó có thể cản trở con đường tu tập của chúng ta. Nó có thể khiến ta
nản lòng thối chí sau vài ba năm tu tập, bởi cái cảm giác không được đáp ứng
những điều mình mong đợi, mà không nhận ra được sự thật là những công sức tu
tập ta vừa bỏ ra đó hãy còn quá nhỏ bé so với những bụi trần phiền não mà ta đã
tự nguyện mang vào người trong biết bao nhiêu năm qua. Cũng vậy, với bao nhiêu
thành kiến, định kiến mê lầm trong suốt một đời lăn lộn giữa trần tục, liệu ta
có thể hy vọng thông suốt được giáo lý Phật-đà chỉ qua việc đọc vài ba quyển
sách hoặc đi nghe dăm bảy lần thuyết giảng? Vấn đề của hầu như tất cả chúng ta
là phải chấp nhận sự thật đó, phải thấy rằng con đường tu tập chuyển hóa tự tâm
hay hoàn thiện bản thân là một con đường dài, đòi hỏi thời gian và sự kiên trì,
nhẫn nại. Tất nhiên là chúng ta sẽ từng bước giảm nhẹ được khổ đau và phiền não
trên con đường tu tập, nhưng nếu ta luôn muốn có được những thành quả “tốt nhất
mà rẻ nhất” thì chắc chắn đó chỉ là điều không tưởng mà thôi.
Trở lại với những vấn đề sống
chết của đời người, hay những gì sẽ đến với ta sau khi chết, đó hoàn toàn không
phải những vấn đề đơn giản. Nhiều ngàn năm triết học và tôn giáo của Ấn Độ cổ
xưa đã từng nghiền ngẫm và vẫn hoàn toàn bế tắc cho đến khi Đức Phật ra đời. Sự
giác ngộ hoàn toàn của Ngài đã mang lại nhiều nhận thức mới, cách hiểu mới về
nhân sinh cũng như về vạn hữu. Vì thế, việc đạo Phật bác bỏ nhiều luận thuyết
của các tôn giáo, triết thuyết khác cũng là điều dễ hiểu, bởi nếu như những
luận thuyết ấy đã giải quyết được các vấn đề bất ổn của đời người, thì Đức Phật
đâu cần phải ra đời và thuyết giảng giáo pháp? Các tôn giáo khác đều thừa nhận
một đấng sáng thế, một vị chúa tể, Phạm thiên... tạo ra thế giới và con người.
Đạo Phật bác bỏ điều đó. Các tôn giáo khác đều mặc nhiên thừa nhận có một linh
hồn trường tồn vĩnh cửu để lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục. Đạo Phật bác bỏ
điều đó.
Tuy nhiên, Đức Phật đã bác bỏ các
luận thuyết của ngoại đạo như thế nào, đã thuyết giảng như thế nào về linh hồn,
về tâm thức con người cũng như về vòng xoay của sinh tử luân hồi, chắc chắn
không thể là chuyện mỗi người có thể nắm hiểu thông suốt qua việc đọc vài ba
tập sách hay thậm chí qua vài ba năm tu tập. Đó là những vấn đề lớn của cả đời
người, của cả nhân loại, và chúng ta nhất thiết phải có những nỗ lực tương xứng
mới có thể nhận hiểu được. Cho nên, vấn đề quan trọng và thiết thực nhất đối
với mỗi chúng ta không phải là theo đuổi sự am tường hay uyên bác về giáo lý
đạo Phật, mà là phải nhận hiểu đúng thật về những gì trong phạm vi đang tu tập
của chính bản thân mình, để từng ngày từng ngày luôn có thể nỗ lực tu tập đúng
hướng. Khi chúng ta đã tu tập đúng hướng thì những thành quả tốt đẹp của tương
lai chắc chắn dù không mong cầu cũng sẽ dần dần có được.
Trích Lá thư hằng tuần
Nguồn: rongmotamhon.net