
Tại sao chúng ta được giáo dục? Trở thành những cái máy công nghệ? Trải qua những ngày tháng trong lao động miệt mài và chết trong một tai nạn nào đó hoặc với một căn bệnh đau đớn nào đó? Có phải đây là cuộc sống mà nền văn hóa của chúng ta, tôn giáo của chúng ta, đã mang lại cho chúng ta?
Khắp thế giới mọi bà vợ hay bà mẹ đang khóc lóc; chiến tranh hoặc bệnh tật đã cướp đi người con trai hay người chồng. Tình yêu có là quyến luyến không? Liệu nó có là những giọt nước mắt hay nỗi thống khổ của mất mát? Nó là cô độc và đau khổ phải không? Nó là tự thương xót và đau khổ của phân ly phải không?
Nếu bạn thương yêu con trai của bạn, bạn sẽ bảo đảm rằng không một cậu trai nào bị chết trong một cuộc chiến tranh. Đã có hàng ngàn cuộc chiến tranh, và các bà mẹ lẫn bà vợ đã không bao giờ khước từ hoàn toàn những phương cách dẫn đến chiến tranh. Bạn khóc lóc đau khổ nhưng lại ủng hộ, miễn cưỡng, những hệ thống nuôi dưỡng chiến tranh. Tình yêu không biết bạo lực.
Tình yêu có là vui thú và đòi hỏi dục tình? Tình yêu có là cảm xúc của thân thể? Sự quyến rũ và thỏa mãn của nó là tình yêu? Nó là một món hàng hóa của tâm trí? Một sự việc xảy ra bởi ngẫu nhiên của những hoàn cảnh? Nó thuộc về tình bạn, tử tế và thân thiện? Nếu bất kỳ những sự việc này diễn ra trước vậy thì nó không là tình yêu. Tình yêu có tính kết thúc như chết.
Lược trích trong ‘Ghi chép của J. Krishnamurti’
Người dịch: Ông Không