Rào cản

Điều hiểu được trên mặt tri thức không phải là con người của chúng ta.

Bạn hiểu nhiều về giáo lí có thể đem đến niềm vui của hiểu biết khi trao đổi, nhưng không là gì hết khi đối mặt mặt sự việc.

Bao lâu những gì bạn hiểu vẫn chưa là bạn, thì mọi điều chẳng giúp ích gì nhiều.

Tuy vậy, sự học hiểu giúp ích cho chúng ta ở tiến trình thứ hai, là quán chiếu. Nhờ học Phật, hiểu giáo lí rõ ràng, sau khi va chạm tổn thương và thất bại, ta ngồi yên quán chiếu, tức dùng những gì đã học hiểu lâu nay để làm tan vấn đề còn đang đè nặng trên tâm.

Sự học hiểu chưa thể giúp ta ngay giây phút đối mặt, nhưng có thể giúp ta thoát phiền muộn khi chuyện đã qua. Tuy muộn nhưng rất đắc lực. Vì cái khổ không phải chỉ trong giây phút đối mặt mà nó kéo dài bởi những chuỗi suy nghĩ về sau làm gia tăng nỗi khổ thêm.

Nếu ở giai đoạn này vẫn chưa qua được, tức sức quán chiếu còn sơ sài, và sự hiểu biết của ta vẫn còn nằm trên mặt của sự nghe mà thôi. Bạn chưa để thời giờ nhìn lại kỹ những gì đang còn dao động mạnh.

Chỉ nghe vẫn giúp ích ở mặt, nó huân (thấm) vào tâm bạn những điều tốt, nó phải ngấm dần cho đến lúc mảnh đất khô cằn dần xốp mềm. Sự chịu để mọi điều thấm dần cũng do chính bạn mà thôi, bởi khi nghe xong vẫn chưa chịu cho điều đó ngấm vào tâm.

Khi giao tiếp, chúng ta thường nghe nói, người đó cứng ngắt, khó nhận được ý kiến ai. Tu tập là làm tâm mềm ra, nó có thể chịu được nhiều thứ tác động trên tâm mà không gây thương tổn cho chính chủ nhân của tâm.

Chúng ta chưa là hư không được, nhưng cũng không nên là bức tường quá rắn chắc để mọi thứ chạm đến phải dội lại. Chúng ta từng bị dội bởi một nét mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng khi ta cần hỏi thăm một vấn đề nào đó. Từng là nạn nhân, nhưng hàng ngày chúng ta vẫn không vượt qua được chính mình, không xóa được sự lạnh nhạt đối với những gì không thân tình, đã vô tình tạo ra một bức tường nơi mình, để mình và người đều là nạn nhân của nhau. Người ta có thể làm được nhiều việc, nhưng trong tâm vẫn chưa sửa được một số cá tính nào đó, nó là rào cản khiến bạn làm việc rất nhiều nhưng chính tự thân chưa được an ổn.

Nhìn và hiểu mọi diễn biến trong chính tâm mình, là điều cần thiết, nếu không, mình vẫn tưởng mọi chuyện qua được. Nhìn người không để phê phán nhưng qua những cố tật chưa sửa được của người để hiểu chính mình cũng chưa sửa được bao nhiêu.

Rào cản giữa mình và người là chính tâm khô cằn. Để làm tâm tươi nhuận, cảm thông, tâm cần có sự thức tỉnh. Điều đó bạn vẫn biết lâu nay do bạn, nhưng sự biết do chính mình là tác nhân gây nên mọi chuyện, vẫn còn nằm bên bề mặt.

Nhận ra được điều này, mới là lúc mọi việc chạm đến bề sâu.

Trích Từ Bước Chân Xa
Previous Post
Next Post