Xét cho cùng thì ai mà biết chắc
được đâu là ranh giới giữa hiện thực và ảo tưởng, con người là một loài thích
mơ mộng, chúng ta luôn huyễn hoặc bản thân bằng chính trí não của mình, quá
thông minh cũng là một vấn đề, ai cũng có thể lạc đường trong chính bộ não của
mình, ta luôn chắc chắn về cái thế giới mình đang sống, đang trải nghiệm, nơi
ta có một chỗ đứng giữa những mối quan hệ thường ngày và công việc mình đang
làm.
Nhưng chỉ cần dừng lại, ta sẽ
nhận ra cái thực tại mà mình luôn chắc chắn cũng mờ ảo như mặt hồ bị nhiễu động
bởi một chiếc lá rơi, luôn có gì đó kì lạ khi ta nghĩ quá sâu về một vấn đề nào
đó, nếu chỉ lướt qua thì mọi bề mặt đều phẳng lỳ trơn nhẵn như nhau nhưng nếu
ta nhìn nó với một cái kính hiển vi độ phóng đại gấp vài chục hoặc vài trăm lần
thì hoá ra mọi thứ đều sần sùi và đầy góc cạnh.
Vấn đề không phải là cái gì thật
sự ở dưới chân chúng ta, vấn đề là ta tin tưởng điều gì?
Chúng ta hiểu được những khái
niệm trừu tượng, tưởng tượng được những điều không hề có trong thực tại, nghĩ
ra những câu chuyện, phát minh ra máy móc, lấp đầy cấu trúc xã hội bằng một hệ
thống đạo đức và luật lệ. Có thể đối với con người tất cả đều quá bình thường,
nhưng thật lạ lùng nếu nghĩ thật kĩ về những điều đó. Con người ở đâu trong
chuỗi thức ăn, chúng ta ăn gần như mọi thứ và gần như không có kẻ thù trong tự
nhiên nào ngoài chính mình, vây thì chúng ta ở đâu trong cái hệ sinh thái này?
Liệu tự nhiên có sản sinh ra một loài mà nó chẳng thể kiểm soát nổi, hay tất cả
chỉ là một trò xúc xắc may rủi và loài người đã đổ được số lớn nhất? Vậy thì
bao giờ chúng ta sẽ hết lượt?
Mặt khác con người luôn khó hiểu,
ở mọi phương diện thì ta là loài duy nhất giết đồng loại của mình để tiêu
khiển. Con vật cũng giết đồng loại của mình, điều đó cũng tương tự ở vi khuẩn
và virut, nhưng chúng luôn có mục đích, giết vì sinh tồn, còn con người. Có
những kẻ giết người chẳng vì mục đích nào cả. Những tên giết người hàng loạt.
Vì sao lại như vậy? Một lần nữa
lại do trí não, những kẻ giết người hàng loạt luôn có điều gì đó khác thường ở
trí óc của mình. Vài kẻ giết người vì ảo tưởng, vài người khác tin rằng như vậy
sẽ thanh lọc xã hội, có vài kẻ giết chỉ vì thú vui, không mục đích rõ ràng,
không lý do; đó là đặc điểm chung của chúng. Khi nói khác thường trong trí não,
điều đó ngụ ý không phải là não của họ có khiếm khuyết nào, không, vài kẻ giết
người hàng loạt thậm chí cò có IQ cao, chỉ là một cái gì đó khác thường trong
suy nghĩ và tư tưởng. Vài thiên tài cũng có những khác thường trong suy nghĩ,
nhưng họ lại không giết ai cả, vậy cái gì làm nên sự khác biệt giữa đầu óc của
một thiên tài và một tên giết người hàng loạt? Khó mà biết được, xét cho cùng
thì việc hiểu thấu trí não một người cũng khó như dự đoán số phận của vũ trụ,
ta có thể tiên đoán nhưng lại chẳng bao giờ chắc chắn.
Nhưng chắc chắn tất cả cũng đều
là sự ám ảnh, sự ám ảnh là một thứ luôn thôi thúc chúng ta, bất kể bạn là ai, ở
đâu, làm gì, bạn luôn bị một điều gì đó thôi thúc; ước mơ, khát khao hay ám
ảnh, đó cũng chỉ là sự khác nhau về tên gọi và mức độ cho một thứ mà thôi. Và
khi người ta càng thông minh bao nhiêu thì càng bị ám ảnh nhiều bấy nhiêu, bởi
thông minh luôn làm chúng ta suy nghĩ và tưởng tượng quá nhiều và quá khác
biệt.
Bởi vì quá khác biệt nên chẳng
tìm được ai để chia sẻ, ta sẽ giấu kín mọi thứ vào trong mình và từ đó nỗi ám
ảnh sẽ lớn lên, giống như là một con quái vật âm thầm trưởng thành trong bóng
tối vậy. Các nhà sinh học bị ám ảnh bởi việc đặt câu hỏi, nhà vật lí bị ám ảnh
bởi cách mọi thứ vận hành, còn nhà văn họ đơn giản là bị ám ảnh bởi chính bản
thân mình, trong vùng đất của những nhà văn lúc nào cũng có một cái tôi to đùng
và luôn thổn thức. Những kẻ giết người hàng loạt lại bị ám ảnh bởi con người,
ám ảnh chất chồng trong chúng, rên xiết lên khi chúng suy nghĩ và đến một lúc
nào đó mọi thứ bộc phát thành hành động và từ đó chúng không thể dừng lại được.
Rất nhiều nhà tâm lý đã tìm cách
hiểu được những kẻ giết người hàng loạt, họ cũng tổng hợp được một số điểm
chung, gần như tất cả đều có xu hướng bị bạo hành hoặc có cha mẹ bị bạo hành;
sở thích hành hạ động vật. Bản thân tôi cũng biết vài người có đầy đủ những
biểu hiện đó, nhưng họ đều không phải là kẻ giết người hàng loạt, tâm lý luôn
là một cái gì đó không thể cân đo đóng đếm, thống kê hay tính toán được. Chẳng
ai biết được người khác đang giấu cái gì trong mê cung bất tận của mình.
Những thiên tài và những kẻ giết
người hàng loạt, họ luôn ở giữa hai đường ranh, khi chân bên này đặt ở phía
hiện thực thì chân bên kia họ lại đặt bên ảo tưởng. Họ ở giữa hai đường ranh
nên cách họ nhìn mọi thứ thật khác biệt, khác biệt tới mức họ có thể trở thành
cả thiên thần và ác quỷ. Thiên tài, người điên và kẻ bệnh hoạn nói cho cùng
cũng chỉ là những mặt của một viên xúc xắc thôi, cuộc sống này là một trò chơi
của những lựa chọn và tỷ lệ, bạn đặt cược vào đâu, xúc xắc đổ mặt gì, tất cả
đều không quan trọng, bởi vì bạn vừa là người chơi cũng vừa là quân cờ, bàn cờ
là cuộc đời và như người ta nói, cuối cùng thì nhà cái luôn thắng.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải
chính vì con người không có kẻ thù nào trong tự nhiên nên chúng ta mới có những
kẻ giết người hàng loạt. Bởi vì không bị bất cứ thứ gì kiềm chế nên con người
đã phát triển ngập tràn không gian trên khắp Trái Đất, chúng ta sinh sản nhanh và
tuổi thọ cao. Liệu tự nhiên có dùng chính con người để tiêu diệt con người,
giống như khi một bầy thỏ sinh sản quá động thì luôn có một dịch bệnh xảy ra để
giảm bớt số lượng. Nhưng chẳng có dịch bệnh nào đủ cho chúng ta, loài người
luôn tìm cách vượt qua được, nên tự nhiên đã dùng chính con người để tiêu diệt
con người.
Khi bầy thỏ đã chạm tới một mốc
nào đó bệnh dịch sẽ được khởi động, vậy cái mốc nào dành cho con người đây? Và
cái gì sẽ được khởi động? Một lần nữa những suy tưởng lại làm tôi rùng mình.
Cuối cùng liệu bạn có nghĩ mình
là người bình thường không? Thật sự bình thường trong mắt mọi đối tượng và
chính mình? Hãy thứ tới sở thú, đó là một chốn hay ho, rất nhiều động vật mà
bạn chỉ thấy trên tivi, nhìn thẳng vào mắt chúng, hãy thử tưởng tượng chúng sẽ
nghĩ gì khi thấy bạn.
Trong mắt những con vật đó, con
người chỉ là một loài quái vật thôi, chẳng có gì hơn cả, chúng ta tàn sát chúng
không có lý do, niềm tin, sở thích, tất cả đều không rõ ràng. Con sư tử giết
con hươu để ăn thịt, còn chúng ta không làm vậy, đôi khi giết chỉ để tận hưởng
cái thú vui giết chóc của mình. Sau đó ta lại bắt nhốt chúng lại để những người
khác nhìn ngắm. Nhưng bạn đâu có làm hại chúng, đó là những người khác, nhưng
có lẽ chúng sẽ chẳng hề quan tâm tới sự khác nhau, trong mắt chúng thì tất cả
chúng ta đều như nhau cả thôi. Cũng giống như bạn không phân biệt được hai con
hươu với nhau vậy.
Tất cả chỉ là lẽ công bằng, thật
ích kỉ khi loài người luôn đòi hỏi điều đó với mình nhưng lại chẳng bao giờ
chia sẻ nó với bất kì con vật nào.
Nếu tôi làm bạn khó chịu với
những suy nghĩ đầy u tối của mình thì xin lỗi vì đã làm hỏng một ngày của bạn;
nhưng tôi lại suy nghĩ những điều đó mỗi ngày trong đời của mình, chắc cả đời
tôi cũng hỏng mất rồi, phải không?
Một bạn trẻ có nick Aliz