Một kiếp người

Cảm giác bình yên xen lẫn thất vọng và tuyệt vọng. Chạy giữa dòng người đông đúc, nháng thấy vài thằng cà chớn phóng xe lạng lách, nẹt pô ầm ĩ cũng không còn cảm thấy nổi cơn xung thiên như mọi lần.

Vượt xa những tham vọng khổng lồ, những kế hoạch to tát, những toan tính phức tạp, rốt cuộc, ta cũng chỉ là một con người bình thường chẳng có gì đặc biệt cả. Có thể có khác biệt đấy, nhưng cũng chỉ là khác biệt thôi, không đặc biệt đâu. Ta cũng không thấy đau đớn gì khi nghĩ đến điều này. Có lẽ cũng hơi đau khi vừa nhận ra, nhưng rồi nó cũng khiến ta nguôi ngoai.

Ta vẫn nhớ sự khinh biệt trong cách đối xử của người khi thấy tình trạng của ta. Ta cảm ơn người vì người đã chữa trị cho ta, nhưng ta không khỏi cảm thấy buồn vì cách đối xử của người. Có lẽ ta nhạy cảm, có lẽ công việc của người khiến người như vậy. Ta không trách người, nhưng điều đó làm ta suy nghĩ.

Ta nhận ra ta cũng chỉ là một con người, một con người rất bình thường với những khiếm khuyết sinh học. Nghĩa là ta vẫn bệnh, vẫn trục trặc và đến một lúc nào đó, chết.

Đau họng rồi, lừ đừ, ta nhớ tới lần bị sốt xuất huyết mém chết. Không phải đang bi kịch hóa đâu nhé, lần đó mém chết thật. Ta vẫn nhớ nỗi tuyệt vọng trong từng thớ não khi cơn bạo bệnh xâm nhập vào cơ thể. Mỗi việc nằm một đống cũng là một cực hình. Đến mức ta đã nghĩ thà chết còn sướng hơn. Và không ít lần ta đã muốn chết.

Nhưng ta vẫn còn ở đây. Vẫn tiếp tục sống, vẫn hướng đến những điều tốt đẹp. Nhưng thôi, ta không muốn làm kẻ vĩ đại nữa. Ta không muốn tranh đua, giành giật hay chiếm đoạt gì nữa. Ta không muốn tạo nên sự thay đổi gì cả. Ta từ bỏ những viễn cảnh to lớn. Ta nghĩ đến những trách nhiệm người khác đặt lên vai ta và ta tự vác lên mình (nghĩ đến cha, mẹ). Ta nghĩ mình là một đứa con bất hiếu khi nói ra điều này, nhưng ta không muốn mình phải có cái cảm giác trách nhiệm đó. Ta không muốn có cảm giác gánh nặng đè lên vai ta. Ta muốn được tự do tuyệt đối. Ta tham lam quá chăng?

Nghĩ kĩ lại, cái mong muốn đó cũng chỉ là một ảo tưởng đươc sinh ra từ một ảo tưởng khác, ảo tưởng trách nhiệm. Ta bị bủa vây bởi những ảo tưởng. Cuộc sống của ta đầy những vay mượn. Mà đã vay thì sẽ phải trả, lẽ công bằng là thế. Ta tin vào điều đó, gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Một cuộc sống vay mượn thì tới lúc sẽ phải trả giá. Đó là sự hài hòa của cuộc sống. Đó là nguyên tắc của mọi thứ. Nói đi nói lại, nói tới nói lui, mọi vấn đề trong cuộc sống đều là sự mất cân bằng mà biểu hiện thường xuyên là sự gượng ép.

Xã hội đầy rẫy những kẻ ở vị trí quyền lực ép buộc những người khác theo ý mình. Còn bản thân ta thì tự ép mình theo những định kiến, ta bạc đãi chính bản thân mình vì những ảo tưởng trong suy nghĩ.

Ta ước chi có thể duy trì liên tục trạng thái thức tỉnh này. Nhưng ta biết, sáng mai thức dậy ta sẽ quên đi mất mình cảm thấy như thế nào. Cho dù đọc lại những dòng này, ta cũng sẽ không thể nhớ được. Nhưng không sao, ta vẫn còn đó những con người thông thái, những nguyên tắc để ta phát triển bản thân, hay nói cách khác, để ta cân bằng con người mình.

Ta trân trọng những điều đang diễn ra trong cuộc sống của mình. Chúng cho ta cơ hội để trưởng thành, để trọn vẹn với bản thân.

Mục đích của đời ta là thế. Ta sẽ không nói ra điều này, ta sẽ không giải thích nó. Rút từ kinh nghiệm bản thân thôi. Nói ra sẽ gây sự khó hiểu, giải thích sẽ rối rắm, có những người giỏi hơn ta rất nhiều trong khoản này rồi. Ta chỉ cần cảm nhận và hành động mà thôi. Chỉ thế thôi. Một đời người là thế.

Nguồn: ferb4th.wordpress.com
Previous Post
Next Post