Nhìn cuộc đời của người xuất gia

Sống trên đời ít ai nhìn thấu được dòng chảy của cuộc đời vốn lắt léo lắm. Có người từng nói với tôi: “Khi quá đau khổ thì sẽ không còn cảm thấy khổ nữa”.

Đúng nhỉ! Khi con người ta khổ quá rồi thì sẽ chẳng còn tâm sức nào để mà chìm vào bể khổ, cứ phó thác cho số phận thôi. Nhưng nhiều lúc, ta vẫn phải tìm kiếm một chút hạnh phúc dù là nhỏ nhoi nhất.

Lẻ loi trên nền không gian đen thẫm, từng cụm pháo bông đang nổ, lan toả ra những đoá hoả châu muôn màu đẹp mắt, từng giọt sóng rơi rụng như những vì sao băng chợt lịm tắt trên đỉnh đầu những ngọn hoa đăng của đem thành phố, thì ở tại một góc sân chùa là những chú tiểu, những người hi sinh trong sự thầm lặng. Đâu đó những ý nghĩ đầy suy tư.

Tiểu nhớ lại mới hôm nào mọi người xôn xao lo tận thế của năm 2000, thế mà giờ đây thấm thoát đã mười năm trôi qua trong nháy mắt. Nhìn hoả châu rơi xuống rồi lịm tắt, Tiểu thấy sao trống vắng như kiếp con người có được bao thời gian để rồi trôi qua? Bao người có mặt trên thế gian này trong một giai đoạn rồi lần lượt đã ra đi mất hút không bao giờ trở lại, chẳng biết về đâu. Có bao giờ tự mình suy nghĩ rằng mình hiện diện trên thế gian này, nơi đâu mình tìm thấy được đâu là niềm vui, đâu là hạnh phúc. Nếu vui sao lại bỏ đi, để lại bao hạnh phúc, niềm vui ở lại? Nếu hạnh phúc sao không nắm giữ? Hay chỉ là kẻ “mò trăng đáy nước, dẫu sức tàn kiệt tận”, chẳng nắm bắt được gì và rồi cũng trở về với cát bụi.

Như đã từng lừng lẫy nổi tiếng với cái tên Michael Jackson, vua nhạc pop, với tiền rừng biển bạc, cũng chẳng giúp gì cho ông tìm đâu ra hạnh phúc. Và cái danh hàng triệu người trên cát mộ cũng không thể phá vỡ sự trống vắng trong từng ngỏ ngách của tâm tư người không lối thoát, đành tìm niềm vui với nỗi vui hồn nhiên của trẻ thơ lại cũng bị đời chụp mũ làm phiền, để rồi ông lạc lối trôi nổi trong nghiện ngập, cuối cùng đưa đến cái chết trong cô đơn đâu khổ.

Ông cứ tưởng “rồi xuống trăm năm, một cõi đi về”, nhưng hóa ra ông chỉ có đi được phân nửa đoạn đường của hơn năm mươi năm rực rỡ. Đó cũng là may mắn so với nhiều người.

Ông đã đến với thế gian từ một phôi đơn bào của tình cha huyết mẹ. Sau chín tháng phân chia viên gạch đơn bào đầu tiên, đã trở thành khối đa bào bầy nhầy với lớp tế bào không thấm nước bên ngoài, tạo cho các ông một cái hình hài, một hình khối biết đi. Trong đó gói trọn một bộ hồ sơ gồm cả tội lỗi lẫn phước đức từ bao đời kiếp trước, tàng trữ trong bộ nhớ của nhận thức. Đó chính là bộ hồ sơ quyết định số phận của mỗi con người. Có những số phận, những cuộc đời lang thang trong thế gian bọt bèo tìm không ra phương hướng “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt?” Đó là ai? Phải chăng bạn đang tự nhìn lại mình và hỏi lòng mình? Và tội nghiệp cho những ai khi từ giã thế gian này mà vẫn không tìm được lối ra, đâu là chân lý cuộc đời với những bài hát nghêu ngao cho kiếp sống con người.

Một câu hỏi đặt ra trong đầu của Tiểu, nó đeo theo suốt cả đời như một cái nợ. Bạn hãy thử hởi: “Mình sinh ra đời với mục đích gì?”

Mình được có một cái tên trong cuộc đời này…và tìm mãi cũng không có câu trả lời! Tại sao? Chỉ thấy quanh mình toàn là những bế tắc hay của chính uế trược trần gian, những thú vui nhạt nhẽo không tạo nên một nụ cười. Bao kiếp người cứ bị xoá nhoà qua mỗi trận bão lũ. Nó xoá nhoà đi tất cả như sỏi đá trên cát, và chưa kể những niềm đau, mất mát, đau thương để lại cho hàng triệu trái tim con người… Những số phận này lay động lòng người qua các trận động đất, sóng thần xảy ra khắp nơi… đã cuốn đi sinh mạng con người chỉ trong tích tắc. Nhưng những điều đó không khủng khiếp bằng ngọn lửa phiền não vô sanh của tham, sân, si. Nó đoạ lạc chúng sinh trong trầm luân, sinh tử, đời đời kiếp này không sao thoát ra được. Không thiên gì con người mà Đức Phật dạy: “Tam giới như nhà lửa, (dục giới, sắc giới và vô sắc giới), và ngay cả cõi trời khi kiếp họạ đến cũng không thoát khỏi những tai kiếp, phong ba tiêu diệt”.

Bao ảo ảnh cuộc đời, “tranh dành đoạt lợi”, hơn thua đố kỵ, cá lớn nuốt cá bé, gây chiến tranh tang thương, người giết người, làm đủ mọi chuyện tội lỗi để rồi trở vào trong địa ngục với cái vòng lẩn quẩn, cũng là do cái danh quyền, cái bụng mình chứa, cái khổ chính là do cái thân mình tạo ra. Đó là luật nhân quả, thương cho kiếp sống vô minh của con người. Nhưng trong cái khổ bế tắc của thế gian, Đức Phật Thích Ca thị hiện ra đời và cho chúng ta con đường giải thoát.

Nhìn những người ham tu tinh tấn ngày đêm, Tiểu tự hỏi: “Biết bao giờ mình có được lực tu như lửa cháy đầu giống như họ, với niềm tin kiên cố?” Thế mà với Phật lực gia trì và nhờ ơn tam bảo hỗ trợ, Tiểu biết khôn ngoan thừa hưởng gia tài công đức và trí huệ của Phật, qua pháp môn trì tâm niệm Phật. Nếu đức Phật cho Tiểu được chọn lựa hưởng gia tài của tỉ phú Bill Gates, hoặc một vé đi về cực lạc, Tiểu cũng xin trong tích tắc về Phật A- Di- Đà ngay phút này mà không suy nghĩ (với cách trì danh niệm Phật, Tiểu đã tìm được mục đích trên con đường “chuyển phàm thành thánh trong một đời”, đẩy lui khổ não của sáu đường).

May mắn hơn bao cuộc đời, vì Tiểu biết được “nơi nào là quê nhà”, và không phải “đi lanh quanh cho đời mỏi mệt”, mà Tiểu biết rõ con đường giải thoát cho chính mình. Nhờ có bậc sứ giả Như Lai, Tiểu biết bao dung với mọi người dù họ có lỗi lầm với mình, tập nghĩ và hành trì theo chánh pháp để tự mình siêu độ cho chính mình trong giờ phút lâm chung được về với Phật Di Đà và phổ độ chúng sinh, như bao người được kết quả vãng sinh kì diệu trước mắt.

Đó là điều rõ ràng trong kiếp sống này, con người đã tìm thấy một niềm hạnh phúc vô biên. Không cái gì trên thế giới có thể đánh đổi được những điều mà chư Phật đã đem đến cho Tiểu và cho cả nhân loại.

Con cảm ơn người, đã cứu vớt đời con, đã đưa đường dẫn lối cho cuộc đời này, cuộc đời này giờ đã có tình thương vô bờ bến và một sự hiểu biết. Con quyết nương tựa Tăng chúng để sống cuộc đời tỉnh thức.

Previous Post
Next Post