Hỏi: Kính thưa Thầy! Nhìn thấy cuộc sống của mọi người trong tu viện
sao tẻ nhạt, đơn điệu quá. Thầy chỉ nhận chúng về đây tu học chứ không bắt
chúng làm công quả nặng nhọc như những chùa khác. Chúng sống như thế có buồn
chán hay lãng phí thời gian không thưa Thầy?
Câu hỏi của N.C
Đáp: Khi đã trực tiếp về đây tu
học theo giáo lý Nguyên Thủy của đức Phật, thì con đã biết độc cư là bí quyết
thành công của sự tu tập thiền định. Vậy sao con hỏi câu này với ý nghĩa gì hỡi
con? Ở đây tu viện không có mời thỉnh một ai về đây sống độc cư để cho tâm hồn
họ buồn chán, tẻ nhạt, đơn điệu và lãng phí thời gian, chẳng có ích lợi gì cho
bản thân, cho đời, cho đạo. Mà chính mọi người về đây đều phải tự nguyện, tự giác
chấp nhận nếp sống tẻ nhạt, đơn điệu này. Đó là nếp sống của tu viện như vậy,
nếu ai không bằng lòng, không chấp nhận nếp sống này thì chắc chắn sẽ không tu
tập theo giáo pháp Nguyên Thủy được.
Sự tu tập này là đem lại lợi ích
cho bản thân người tu, chứ không phải làm lợi ích cho người khác, nếu ai thấy
nếp sống này không lợi ích, tẻ nhạt, đơn điệu, buồn chán, lãng phí thời gian
thì không nên đi con đường này. Phải không con?
Con có biết không? Vì có sống tẻ
nhạt, đơn điệu mới nhận ra từng tâm niệm làm khổ mình, làm khổ người và làm khổ
cả hai. Đó là phương pháp chứng đạt đạo đức chân lý của đạo Phật. Vì thế, tu
viện chấp nhận một nếp sống tẻ nhạt, đơn điệu, ly dục, ly ác pháp không giống
như nếp sống ồn ào chạy theo dục và ác pháp như ngoài đời.
Nếu không chấp nhận sống tẻ nhạt,
đơn điệu thì nên sống như người ngoài đời. Có ai bắt buộc ai phải sống nhàm
chán, tẻ nhạt, đơn điệu lãng phí thời gian chôn vùi một đời người trong đau khổ
đâu?
Như con đã biết: đời phải sống
đúng đời, đạo phải sống đúng đạo; đạo đời không thể lẫn lộn; đạo đời lẫn lộn
không phải đạo. Có phải vậy không con?
Ở trong đạo tập họp nói chuyện là
phá hạnh độc cư, là phi đạo, phi đời. Đời chẳng giống đời, đạo chẳng giống đạo.
Ngày xưa, đức Phật gọi những người hay tập họp nói chuyện là ngoại đạo.
Tại sao con lại có tâm niệm cho
rằng: sống hạnh độc cư của những bậc vượt thoát trần lao là đơn điệu, tẻ nhạt,
buồn chán, lãng phí thời gian?
Nếu con đem đời sống thất tình
lục dục của con người bình thường mà lồng ghép trong hạnh độc cư của những bậc
thoát dòng tục lụy thì làm sao con chẳng cảm thấy tẻ nhạt, đơn điệu, buồn chán,
lãng phí thời gian. Phải không con?
Thầy nghĩ rằng với kiến thức của
con hiện có, chưa phải thiếu sáng suốt như vậy mà con hỏi những câu hỏi này quả
là trí tuệ con đang bị đám mây mù che khuất. Bởi vì con đã từng đọc sách của
Thầy thì lý đâu con như người chưa từng đọc, như người chưa hiểu gì cả. Tâm con
đang bị điên đảo tưởng, điên đảo tâm, điên đảo tình cảm. Phải không con?
Vì lợi ích Thầy không bắt buộc
mọi người về đây tu tập làm công quả nặng nhọc như các chùa khác, chỉ muốn cho
họ đừng phí thời giờ tu tập, nên ghép họ vào nếp sống độc cư, nhưng họ tu tập
không đúng cách, còn thừa thời giờ nhiều nên sinh ra buồn chán, đi tập họp nhau
nói chuyện, phá hạnh độc cư, như vậy họ rất lãng phí thời gian và rất tội
nghiệp. Bỏ đời vào chùa tu tập xả tâm, thế mà lại phá hạnh độc. Phá hạnh độc cư
có lợi ích gì. Đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo như trên đã nói. Tiếc thay!
Uổng thay! Phí cả một đời người.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
Trích: Đường về xứ Phật