Ngủ một mạch từ sáng đến chiều,
bất chợt tỉnh giấc, ngồi ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng, nhìn quanh một vòng để
định vị bàn chân... nhận ra một điều giản dị: mình chưa chết...
Đâu đó có tiếng nói cất lên: chưa
chết không có nghĩa là đang sống, đôi khi chỉ là đang tồn tại... Tồn tại theo
một cách nhạt nhất có thể... Không biết từ đâu đến, không biết đi về đâu thì
không phải là sống...
Đâu đó có tiếng nói khác cất lên:
sống là một chặng đường, có bắt đầu hành trình và có định hướng cho hành trình.
Có thể suốt đời chẳng bao giờ đi đến được cái đích đã định nhưng chí ít cần một
mục tiêu cho hành trình không vất vưởng...
Đâu đó một tiếng nói khác nữa
vang lên: không nhất thiết cần phải định hướng, tự thân sự lang thang đã hình
thành con đường. Đôi khi định hướng một mục tiêu sẽ vô tình bỏ lỡ những điều
cần thiết hơn cả mục tiêu trên hành trình đó...
Nghe những tiếng nói vang lên
trong không trung, bực mình quát lên: các mi im hết đi. Thế nào là sống? Thế
nào là tồn tại? Thế nào là hành trình? Thế nào là đích đến? Thế nào là lang
thang? Thế nào là mục tiêu?... Tất cả những thứ đó đều rất vớ vẩn. Khi ta chưa
biết ta là ai, mọi thứ mà các mi nói chỉ là ngọn, chỉ là cành, chỉ là lá và đôi
khi chỉ là đống rác dưới chân mà thôi.
Ta là ai là một hoài nghi gốc...
Có trả lời được câu hỏi ta là ai thì mới biết thế nào là sống, thế nào là tồn
tại, thế nào là hành trình và thế nào là đích đến, thế nào là ước mơ và thế nào
là hoài bão... Khi chưa xác định rõ khuôn mặt thật của chính mình thì mọi sự
bàn luận trên đều chỉ là lý thuyết suông...
Đâu đó có tiếng nói cất lên: hãy
lấy gương ra soi xem mình là ai...
Đâu đó có tiếng nói khác cất lên:
hãy chỉ cho tôi thấy bạn bè của bạn là ai...
Đâu đó một tiếng nói khác nữa cất
lên: hãy hành động, chỉ có hành động mới biết mình thật sự là ai...
Nghe những tiếng nói vang lên
trong trí não, bực mình quát lên: các mi im hết đi. Thế nào là một tấm gương
phản chiếu? Thế nào là xác định một mối quan hệ gọi là bạn bè? Thế nào là hành
động? Thế nào là tư duy? Thế nào là ý thức? Thế nào là nội dung của ý thức?....
Tất cả những thứ đó đều rất vớ vẩn. Khi ta chưa biết ta là ai, mọi thứ mà các
mi nói chỉ là ngọn, chỉ là cành, chỉ là lá và đôi khi chỉ là đống rác dưới chân
mà thôi.
Ta là ai là một hoài nghi gốc...
Có trả lời được ta là ai thì mới phân biệt được đâu là hình ảnh thật, đâu là
hình ảnh của sự phản chiếu, đâu là chính mình và đâu là mối quan hệ, đâu là
hành động thật và đâu là hoạt diễn cho phù hợp hoàn cảnh, đâu là hình thức của
ý thức và đâu là nội dung của tư duy... Khi chưa xác định rõ ta là ai thì mọi
sự bàn luận trên đều chỉ là một hoạt tác thụ động.
Đâu đó tiếng nói cất lên: hãy thử
nắm lấy nó, nếu là thật thì sẽ nắm bắt được....
Đâu đó có tiếng nói khác cất lên:
hãy xác định trung tâm và không gian, thời gian quanh trung tâm đó...
Đâu đó một tiếng nói khác nữa cất
lên: hãy gạt bỏ mọi nội dung của tư duy để xác định hình thức của tư duy, hãy
gạt bỏ mọi đối tượng của ý thức để xác định bản chất của ý thức...
Nghe những tiếng nói vang lên
trong tâm thức, bực mình quát lên: các mi im hết đi. Thế nào là nắm bắt? Thế
nào là buông bỏ? Thế nào là trung tâm? Thế nào là Không gian và Thời gian? Thế
nào là ý thức? Thế nào là đối tượng của ý thức? Thế nào là hành động từ sự
thật? Thế nào là vai diễn trong một hoạt cảnh?...Tất cả những thứ đó đều rất vớ
vẩn. Khi ta chưa biết ta là ai, mọi thứ mà các mi nói chỉ là ngọn, chỉ là cành,
chỉ là lá và đôi khi chỉ là đống rác dưới chân mà thôi.
Ta là ai là một hoài nghi gốc...
Có trả lời được được nó thì mới biết thế nào là buông, thế nào là nắm; thế nào
là trung tâm và thế nào là quan hệ; thế nào là ý thức và thế nào là đối tượng
của ý thức; thế nào là hành động và thế nào là hành động như không hành
động...Khi chưa xác định rõ ta là ai thì mọi sự bàn luận trên đều chỉ là sự
thẩm thấu thụ động.
Đâu đó có tiếng nói cất lên: hãy
quên vật chất mà ta đang sở hữu...
Đâu đó có tiếng nói khác cất lên:
hãy quên danh tiếng mà ta đang bám víu...
Đâu đó một tiếng nói khác nữa cất
lên: hãy quên tư duy và các cấp độ tư duy, hãy quên tình cảm và các trạng thái
cảm xúc, hãy quên phân chia ngoại cảnh và nội tâm, hãy quên phân biệt trung tâm
và những phụ thuộc...
Nghe những tiếng nói vang lên
trong trực giác, bực mình quát lên: các mi im hết đi. Ta chẳng có cái quái gì
để được đặt tên là sở hữu, ta chẳng có bất cứ thứ danh tiếng nào để có thể bám
víu, ta chẳng có tư duy nào để có thể xác định các cấp độ tư duy, ta chẳng có
bất cứ cảm xúc nào để xác định các cung bậc tình cảm, ta không phải là trung
tâm nên chẳng biết thế nào là phụ thuộc... Ta không có gì. Ta là Không.
Đâu đó có tiếng nói cất lên: mi
đã biết mi là ai rồi đó...
Đâu đó có tiếng nói khác cất lên:
mi đã biết thế nào là tồn tại và thế nào là sống rồi đó....
Đâu đó một tiếng nói khác nữa cất
lên: bây giờ mi có thể hành động, có thể bất hoạt, có thể sở hữu, có thể nắm
bắt, có thể buông bỏ, có thể đi, có thể đứng, có thể có các mối quan hệ, có thể
sống một mình, có thể là trung tâm, có thể là tấm lưới trải dài, có thể tư duy,
có thể trống rỗng, có thể là hành trình, có thể là đích đến, có thể là tất cả,
có thể là không gì cả....
Nguồn: suynghiem.blogspot.com