Tuổi thơ là gì, quen thuộc quá
khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm rõ ràng. Chỉ biết nghĩ tới những kỉ
niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc về khoảng thời gian đó.
Không ai lớn lên mà không có tuổi
thơ, dù là ngọt ngào hay cay đắng thì nó vẫn là những kỉ niệm chẳng bao giờ có
lại lần thứ hai trong cái vòng quay đầy ngắn ngủi của cuộc đời con người, chẳng
bao giờ nữa. Nên ta hay thảng thốt khi đã đi qua, khi biết rằng mọi thứ đã là
quá khứ...
Tuổi thơ là gì nhỉ? Phải chăng nó
đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm
rõ ràng? Chỉ biết nghĩ tới những kỉ niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc
về khoảng thời gian đó?
Tuổi thơ...
... Là những buổi chiều hè trên
triền đê lộng gió, vắt vẻo trên lưng chú trâu già cùng cánh diều giấy bay cao.
Và mang đi bao ước vọng của trẻ thơ về một cuộc sống đủ đầy, về manh áo áo mới,
về những cuốn tập khi năm học mới cận kề, những bữa ăn no và muôn vàn điều nhỏ
nhoi mà một thời luôn mơ tới.
Là những buổi chiều mùa đông, lùa
lũ trâu ra đồng, lem luốc với củ khoai nướng vội. Chia cho nhau từng miếng mà
khát khao có nhiều hơn như thế để được no hơn trong cái lạnh cắt da của đất
trời.
Là những buổi tới trường, đươc ê
a dăm ba con chữ,mang trên mình những hi vọng của bao người, của cha mẹ, gia
đình về tương lai sáng sủa hơn nơi vùng quê nghèo khát chữ.
Là những khoảnh khắc hạnh phúc
bên mọi người cùng đón cái Tết trung thu đầy ý nghĩa. Chẳng có những mâm ngũ
quả đầy ắp mà chỉ là những trái cây mẹ và cô để dành trong vườn cây cuối mùa
rằm tháng 7. Chiếc đèn tự tay làm méo mó nhưng chất chứa cả những niềm vui hiếm
hoi khi tự tay chuẩn bị từ mấy ngày trước. Những chuỗi hạt bưởi cháy thơm lừng
dậy lên cả mùi rất riêng, để rồi đi xa thấy nhớ, khao khát một lần được ngửi
thấy hương hiếm hoi đó một lần.
Là vô số trò tự nghĩ ra để cả lũ
phải trốn cha mẹ giữa cái trưa hè nóng bỏng. Chơi ô ăn quan, nhảy lò cò, bịt
mắt bắt dê... chơi chán thì rủ nhau đi hái trộm trái cây nhà hàng xóm. Vào xin
thì người ta vẫn cho, nhưng sao không thích như vậy, cứ một tên đứng canh là cả
bọn trèo lên hái trộm, khi bị phát hiện thì chạy toán loạn. Đến chiều kiểu gì
cũng bị người ta mách lại. Những trận mắng và những lần khóc vì bị ba
đánh...vậy mà, nghĩ lại vẫn thấy vui và thoáng chút xót xa.
Tuổi thơ là những khoảnh khắc
được bên gia đình, được chở che, yêu thương và nuôi dưỡng trong vòng tay cha
mẹ. Dường như chẳng chút suy tư và bận tâm về những muộn phiền quá to tát. Để
rồi khi lớn lên, vòng quay cuộc sống khiến ta thấy mệt mỏi , những lo toan ,
tính toán, bon chen... làm ta lại thèm một phút giây được bé lại, để được ủ ấm
trong tình thương gia đình, không cần bận tâm về mọi thứ quá ư là phức tạp đang
diễn ra xung quanh. Tất cả, chỉ để được dừng lại trên con đường ta đang bước,
để nghỉ ngơi và nhìn lại những gì ta đang làm... Phút giây ít ỏi, còn đâu?
Tuổi thơ vui tươi, hồn nhiên, vô
tư là thế, nhiều khát vọng là thế. Dù có nghèo khó và lam lũ thì nó vẫn thật
đẹp và mang một màu hồng đầy kỉ niệm. Và trên hành trang đến tương lai, ta vẫn
luôn mang theo để mỗi lần vấp ngã hay mệt mỏi ta lại tìm về, để được yêu thương
và che chở cho con tim đang thổn thức.
Mọi thứ đã xa chẳng thể nào trở
lại, nhưng giữ gìn và cất giữ thì mãi mãi vẫn ở cạnh ta.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...
Sưu tầm