Thế gian ít ai chịu sống một mình
vì ai cũng sợ cô đơn, buồn tủi, nên trai gái lớn lên tìm cách gá thân kết nghĩa
vì mong có người để tâm tình chia sẻ; nhưng khi kết nối lại với nhau nếu không
thuận buồm xuôi gió sẽ làm cho ta càng thêm hụt hẫng, cô đơn vì trong ta dường
như mất hết tất cả bởi ai cũng tìm cách lánh xa. Ta chơi vơi, chới với giữa
dòng đời vô tận như người lạc vào rừng sâu không biết nẻo về.
Cô đơn là một tâm trạng buồn
chán, khó diễn tả hết sự hụt hẫng của nó. Chúng ta đang sống chung với nhiều
người nhưng cảm thấy mình cô đơn, lạc loài và vô vị làm sao. Ta với họ như có
một bức tường ngăn cách, không ai hiểu được ta, không ai cảm thông cho ta; và
ta cũng không tìm ra được người để chia sẻ nỗi khổ, niềm đau bởi cảm xúc chán
chường, bi quan không lối thoát. Đó là nỗi bất hạnh lớn nhất đời người, ai cũng
nhìn ta với cặp mắt nghi ngờ, khó chịu. Đó là tâm trạng buồn chán như sóng nắng
chập chờn, chơi vơi giữa bầu trời u ám đầy mây đen, ta một mình âm thầm, lặng
lẽ trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Thế gian ít ai chịu sống một mình
vì ai cũng sợ cô đơn, buồn tủi nên trai gái lớn lên tìm cách gá thân kết nghĩa
vì mong có người để tâm tình, chia sẻ; nhưng khi kết nối với nhau mà không
thuận buồm xuôi gió thì càng làm ta càng thêm hụt hẫng, cô đơn bởi trong ta
dường như mất hết tất cả vì ai cũng muốn tìm cách lánh xa. Ta chơi vơi, chới
với giữa dòng đời vô tận như người lạc vào rừng sâu không biết nẻo về. Tâm ta
hoang mang, lo sợ trước những thiên nhiên huyền bí, mông lung, như đứa con sống
giữa chợ đời mà không biết cha mẹ mình là ai. Tâm ta như khe nước chảy trong
những dòng suối nhỏ nơi rừng sâu hoang vắng. Ta cảm thấy cô đơn, hụt hẫng làm
sao. Ta cảm thấy bất hạnh và khổ đau khi đang sống chung với nhiều ngườimà
không ai hiểu ta, không ai cảm thông được nỗi khổ, niềm đau của ta và ta cảm
thấy chơi vơi với cảm xúc nặng nề nên ta cảm thấy cô đơn.
Cuộc sống ngày càng văn minh,
tiến bộ làm cho con người có khuynh hướng hưởng thụ nhiều hơn, ai cũng ráng cố
gắng chạy theo làm giàu vật chất để sở hữu nhiều tài sản, bảo vệ địa vị của
mình để tôn vinh “cái tôi” phù phiếm không lâu dài; càng đạt được đỉnh cao của
quyền lực và danh vọngthì ta càng cảm thấy xa vời mọi người; càng sở hữu được
nhiều tài sản ta càng cảm thấy chông chênh, chồng chềnh trên chiếc thuyền nằm
giữa bão tố phong ba của cuộc đời. Chính vì vậy, ta luôn sống trong lo âu, sợ
hãi, mặc cảm, khổ đau, chưa bao giờ ta thấy cuộc sống tẻ nhạt và vô vị như vậy.
Ai sẽ hiểu cho ta trong khi ta vẫn còn nặng lòng hoài nghi, còn bảo vệ sĩ diện vì
“cái tôi” của mình và chưa sẵn lòng để cùng hòa hợp với kẻ khác.
Chúng ta hay mong muốn mọi người
phải hiểu mình nhưng chính mình lại không có trái tim hiểu biết và yêu thương
nên tuy sống cùng mọi người nhưng ta vẫn thấy cô đơn. Ta đang có một tình yêu
nồng cháy phát xuất từ con tim, cả hai đều vì nhau, hết lòng cho nhau, cùng
quấn lấy nhau như không thể xa rời, vậy mà khi vừa tách ra ta vẫn cảm thấy cô
đơn hơn bao giờ hết. Một tình yêu như thế luôn đem đến cho ta sự ích kỷ, ta chỉ
sống vì tình dục nhiều hơn tình yêu thương chân thật, ta chỉ cùng nhau trao đổi
cảm xúc khoái lạc nên càng gần gũi ta càng bơ vơ, lạc lõng nhiều hơn khi phải
xa rời nhau. Một khi giữa đôi bên không đáp ứng nhu cầu cho nhau thì tình yêu
sẽ bị rạn nứt, vì chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau qua xác thân chứ không có tình
yêu chân thật.
Ta sẽ càng cô đơn hơn khi một
trong hai người không thủy chung nên cứ càng yêu nhiều thì ta càng đau khổ và
càng cô đơn hơn. Không có gì đau khổ và cô đơn hơn khi ta yêu người mà không
dám thổ lộ, ta yêu người mà người chẳng yêu ta, ta cứ mãi thầm thương trộm nhớ
mà ăn không được, ngủ chẳng yên, sống như kẻ si, kẻ dại; “thà rằng không biết
thì thôi, biết rồi mỗi đứa mỗi nơi sao đành”; ta càng yêu mà không được gần
gũinhau thì chỉ càng đau khổ, cô đơn. Ai đã từng trải qua nhiều phen thất bại
trong cuộc sống thì dễ trở nên nghi ngờ hơn vì trong mắt mình không có ai là
người tốt. Họ dường như mặc cảm, tự ti nên thường lánh xa mọi người, khiến họ
càng làm bạn với nỗi cô đơn, hụt hẫng. Ai có thể làm cho ta cô đơn, chính ta
chứ không ai khác. Nếu ta biết quán chiếu, biết cảm thông, biết mở lòng thì ta
sẽ chan hòa tình yêu thương với mọi người. Ta thà sống cô độc giữa đám người
buông lung mà không để bị mất mình, tuy cô độc nhưng không không cô đơn, vì ta
đã có trái tim yêu thương biết sáng suốt chọn lựa.
Do đó, để trở thành một con người
có đời sống vững chãi và sâu sắc, ta phải biết nhận diện mặt mũi của cô đơn để
tìm ra nguyên nhân; vì bấy lâu nay, ta cứ lăng xăng chạy theo dòng đời, nên
hiện tượng trống trải, rỗng rang trong tâm là cơ hội ngàn vàng để ta nhìn lại
chính mình. Ta là gì ta cũng không biết. Vậy mà ta cứ hãnh diện, tự hào ta như
thế này, ta như thế nọ mà quên đi chính mình. Nhiều người không biết tiếp nhận
tâm rỗng rang sáng suốt, nên khi gặp chuyện thấy mình vô vị, lạc loài làm sao;
do đó, ta vội vàng nắm bắt mọi thứ để khỏi bị hụt hẫng cô đơn. Chúng ta không
nghe nói sao, “cô đơn là đỉnh cao của thiên tài”, nhờ chấp nhận cô đơn mà các
ngài phát minh ra nhiều thứ để phục vụ đời sống cho nhân loại. Các nhà tâm linh
chịu cô đơn ròng rã nhiều năm trong những am tranh thất vắng để chuyển hóa thân
tâm cho đến mức thuần thục Tám gió thổi chặng động, nhờ vậy đóng góp cho đời
nhân cách sống cao thượng “mình vì mọi người” mà không bị dòng đời cuốn trôi.
Cô đơn hay không cô đơn là theo
cách nhìn của ta, là thái độ sống của ta; ta thích lăng xăng, lộn xộn, khi
không có dịp tiếp xúc với người ta cảm thấy cô đơn, buồn thảm, nên vội vàng tìm
kiếm gì khác để thế vào chỗ trống vắng đó. Thay vì tiếp xúc qua lại hằng ngày
để làm nhịp cầu nối kết yêu thương giữa người với người, ta lại lao tâm, nhọc
sức chạy theo những phù phiếm tạm bợ. Những thời gian cô đơn ta không chịu quay
lại chính mình, không chịu chấp nhận nên cứ mất mình trong thiên hạ. Chính vì
thế, khi gặp một sự cố gì bất hạnh là ta hoang mang, lo lắng, hoảng sợ một cách
kinh hoàng; nên có nhiều người đành chấp nhận lấy cái chết để trốn tránh thực
tại khổ đau mà không biết suy xét, quán chiếu để tìm ra giải pháp đối kháng an
toàn. Ta muốn có một người bạn tốt thì ta hãy là một người bạn tốt với cách
nhìn bao dung và tha thứ, hãy mở rộng lòng ra để tiếp nhận một thực tại nhiệm
mầu mà ta và người đã quên lãng từ lâu. Khi đủ duyên ta sẽ cùng người làm việc,
cùng chia ngọt xẻ bùi, cùng gánh vác cho nhau, cùng tâm tình trao đổi và cùng
nhau làm bạn tri kỷ.
Cho nên, bí quyết để chuyển hóa
nỗi cô đơn là biết quay lại chính mình và sẵn sàng mở lòng ra để giúp đỡ và
chia sẻ cùng tất cả mọi người một cách chân thành mà không cần bất cứ điều kiện
nào. Ta sẽ hạnh phúc thật sự khi biết chan hòa tình yêu thương bình đẳng với
tha nhân, không thấy ai là người thù mà chỉ có người chưa biết thông cảm với
nhau mà thôi. Chính vì vậy, ta sẽ không cô đơn dù bất cứ hoàn cảnh nào, có
người hay không người tri kỷ ta vẫn thấy hạnh phúc như thường.
Nguồn: tuthienduyenlanh.com