1. Nếu mình luôn ghi nhớ rằng khi
mình thọ nhận một phẩm vật hay một sự giúp đỡ của ai đó, hoặc khi mình mua sắm
cho cá nhân mình một món đồ nào đó... cũng là khi mình thò tay vào trong túi,
trong kho để rút bớt một ít dự trữ (phước) thì mình sẽ dần dần giảm bớt nhu cầu
mua sắm, giảm bớt đòi hỏi hay eo ách để người ta phải chiều chuộng, cung phụng
mình.
Vì, mình hiểu, thụ hưởng sẽ làm
mình... tổn phước (như của trong kho lấy ra xài) và đồng thời làm tăng trưởng
ham muốn, nuôi dưỡng cái tôi ích kỷ trong mình... nên mình sẽ chùn tay, sẽ hạn
chế - con đường đi đến chứng đắc bài pháp “ít muốn, biết đủ” mà Phật dạy.
2. Quán rằng: Khi mình bệnh đau
hoặc bị ai đó nghĩ xấu, nói xấu, công kích, hạ nhục... cũng là cơ hội để mình
trả bớt nợ nần đã từng vay, từng mượn thì lòng mình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nếu, tiến bước trong cuộc đời,
mình gặp phải những điều bất như ý do người gây ra bằng tâm tha thứ, thương
tưởng đến người tạo ác nghiệp cho mình thì tâm mình sẽ trở nên “giàu có”. Sự
giàu có về bi, trí, nhẫn... là vô giá, không thể định lượng bằng con số kim
cương hay vàng bạc được.
3. Nghĩ rằng: Trong cuộc đời ô
trược này sao tránh khỏi những thị phi, những hình ảnh xấu xí... để mà vui
sống. Cuộc sống vốn vậy, có muốn xóa đi những điều đó tức thì cũng chẳng được.
Nguyền rủa hay tức tối lại càng chẳng nên, bởi điều đó đồng nghĩa với việc mình
cũng ô uế theo cách cực đoan với cái tốt.
Do vậy, tiếng nói ủng hộ cái
thiện, cái hay là điều cần thiết, nhưng nói mà không sân, không ô, không nhiễm
là một bản lĩnh, phải nhìn sâu thực thể bên ngoài và bên trong tâm mình để mà
nghĩ, mà nói. Nếu không thì mình tuy nhân danh bảo vệ công lý nhưng lòng mình
lại thiếu niềm tin và luôn bất an theo cách của mình mà thôi! Nếu quả tình như
thế thì thật đau lòng lăm lắm đó đa!
4. Chợt nhớ: Lời dặn của người
xưa rằng, hãy thắp nến nhỏ hơn rủa nguyền bóng đêm. Thói quen của số đông, gặp
chuyện bất bình thì dễ hùng hùng hổ hổ chửi bới, xỉ vả, lên án... nhưng đâu
biết là trái với phải vốn hai mặt, như lật bàn tay.
Mình lên án cái xấu là việc cần
(bước đầu) nhưng lại thiếu bước thứ hai là “thắp nến nhỏ” trong tim, trong óc
(cách nghĩ của mình) - trung dung một chút - thì có lẽ sẽ tránh được vô vàn
những đớn đau, hệ lụy từ việc chia phe, chia phái trong chính mình và trong
thực thể xã hội.
Mỗi người ngay hiện tại có thể
làm cho không gian sống của mình thêm tỏ, thêm rạng từ việc ung dung tiến bước
của mình, dẫu xung quanh người ngợm tâm ý đen kịt, lúc nào cũng lo, cũng sợ...
Nguồn: giacngo.vn