Không ai có thể biết ngày mai đời
mình sẽ ra sao? Mới đấy còn tồn tại đấy. Nhưng thoáng một cái là không còn nữa.
Cuộc đời nhanh lắm. Đừng nhìn con
người bằng vỏ bọc bên ngoài. Phải nhìn và đánh giá con người bằng cái thực của
con người. Vật chất có thể làm ra và đánh đổi được. Còn tình cảm con người khó
lắm, không thể mua bán được.
Mỗi con người có một số phận khác
nhau. Đôi khi sống trong cảnh nghèo mà vui vẻ hơn. Những người quá ham danh
vọng, tiền tài thì khó được mọi người thích.
Qui luật "vay trả trả
vay" hình như là có, nó như một cái gì làm cho con người phải suy nghĩ.
Những cái lần lượt phài chấp nhận, có những cái mình không làm nhưng phải gánh
chịu. Cuộc sống thật muôn vàn đau khổ.
Để sống được một cuộc sống yên ổn
không phải dễ. Lắm lúc phải dở khóc dở cười. Bởi mình nghèo mà. Người ta cũng
khó tin vào người nghèo. Chắc rồi sẽ có một ngày dễ thở hơn. Nín thở nhiều ngày
có khi hay.
Tiền chưa hẳn là tất cả. Dù biết
rằng không có tiền thì rất khó sống. Sống như thế nào "người hơn",
đừng vắt chanh bỏ vỏ...
Sức mạnh của một lãnh đạo nằm ở
trong từng nhân viên của mình. Khi lính tráng đã quay lưng thì lãnh đạo khó
lòng mà lãnh đạo.
Đi về đâu cũng vậy thôi! Thôi cứ
hoàn thành những công việc của mình thôi. Cũng đồng thời là một trình tự, nhưng
mình thực hiện trình tự đó như thế nào cho nhanh, gọn.
Người ta thường nói "tránh
vỏ dưa, trượt vỏ dừa", thôi cứ an phận thủ thường. Mặc cho thế sự vần
xoay.
Thời gian vẫn xuôi dòng, người
đời vẫn thế, sáng tối của ngày đêm, bon chen quyền lợi, địa vị, tiền tài...là
của con người. Chi cho khổ thế!
Mong sao từng giấc ngủ êm ả, càng
vơi đi nhiều lo toan, ưu phiền là tốt nhất. Cuối cùng cũng chả còn lại gì đâu?!
Dù cuộc đời như thế nào, mình cứ vui là mình còn tồn tại trong cõi đời này...
Cuộc đời lắm điều biến đổi. Có ai
học được chữ ngờ. Hiểu được một con người là cả một vấn đề. Con người ta chết
vì lòng tham quá độ. Thiết nghĩ, sống ở đời cuối cùng được cái gì?
Rồi cũng ra đi với hai bàn tay
trắng, đến cái nút áo người sống còn không cho mang theo. Thế mà ai ai cũng
chen lấn nhau giành lấy danh lợi, địa vị, tiền tài...
Cuộc đời mỗi con người như một
khúc gỗ, nhìn bề ngoài rất đẹp, nhưng thực chất bên trong đã bị mối mọt ăn rỗng
tuếch.
Có những việc khi con người thức
tỉnh thì không còn kịp nữa. Khi đã tan hoang hết muốn vực dậy trở lại là cả một
vấn đề. Cái được chung của tập thể mới đáng quí. Còn cái được của cá nhân không
có nghĩa lí gì đâu.
Hậu quả xảy ra nhanh quá. Chẳng
qua vì cái tính vun vén, sợ mất ghế...mà cái thảm hại đã đến rất chóng vánh.
Thế mà lại còn đòi được danh hiệu cao nhất. Thế là khó có ai có thể lường trước
chiều sâu của con người.
Từng tờ lịch lại vơi đi theo nhịp
dần trôi của thời gian. Những nhiêu khe của cuộc đời cứ mãi dày lên.
Hãy lặng lẽ sống cho qua ngày
đoạn tháng. Có gì đâu! Vun vén để làm gì cuối cùng rồi cũng lặng lẽ để lại tất
cả.
Màu mè quá rồi cũng là dĩ vãng,
quá khứ mà thôi.
"Còn thời cỡi ngựa bắn cung
Hết thời đi bộ lượm thun bắn ruồi".
Đời mà! Ai có thể đoán được tất
cả những gì tiềm ẩn trong tận đáy lòng của một con người. Trong cuộc đời, có
những việc quyết định sẽ ảnh hưởng cả cuộc sống tiếp đó rất nhiều.
Nhà cao cửa rộng để làm gì? Chủ
yếu sống vì tình người. Có khi trong tay mình có cả một khối vàng, nhưng không
bạn bè nào đến. Môi trường sống rất quan trọng, sống với những người nhiều tính
toán, bản thân mình cũng trở nên tính toán lúc nào chả biết.
Tham lam, tính toán quá làm cho
mọi người xa lánh, ghét sợ và kinh tởm.
"Nhà sập bìm bìm leo".
Cuộc đời là thế! Nghèo khó thì mọi điều ồ ạt kéo đến. Cuộc đời thật ngán ngẫm,
niềm vui và nỗi buồn lúc nào cũng đan xen với nhau.
Vật chất đầy đủ chưa chắc là hạnh
phúc! Hạnh phúc là những gì trong tầm tay, những gì mình đang có.
Cuộc sống tinh thần có lẽ là quan
trọng hơn đời sống vật chất. Tinh thần không được thoải mái thì vật chất như
thế nào cũng bằng thừa.
Cái được và mất ai mà đoán được.
Có nhiều nỗi buồn mà con người chất chứa nhiều quá nó sẽ trở thành mối nguy hại
cho con người.
Cố gắng như thế nào để sống được
thoải mái. Mọi điều trên đời đều vô nghĩa. Chẳng có gì phải băn khoăn, toan
tính. Tất cả đều là những gì con người tham vọng.
Có tham vọng thì có tranh chấp,
có sự đáng ghét ở đó. Sống mà mang trong lòng nhiều tham vọng, nhiều toan tính
làm cho con người trở nên mù quáng, mất tính người.
Ở đời, hình như tình người cũng
dựa vào thời gian, sang hèn, giàu nghèo. Khi còn con nít tình người rất chân
thật, khi lớn lên bản chất tình người trong từng con người bị phai nhạt đi.
Giàu, nghèo tình người cũng khác.
Người ta thường nói và suy nghĩ người nghèo sống nhiều tình cảm hơn.
Nghèo là một cái tội. lắm lúc
nhìn cuộc đời mà tủi cho thân phận mình. Nhưng thôi có gì phải buồn tủi.
Thôi hãy sống như thế nào để rồi
mình khỏi phải hối tiếc vì cuộc đời của mình. Từng ngày, từng ngày cuộc đời vẫn
đi qua. Cuộc đời cũng cuốn trôi đi những nỗi buồn vui, oán trách, chán nản...
Càng suy nghĩ, càng thấy cuộc đời
quá đổi bất công. Lắm lúc nghĩ cũng nực cười cho những cái không đáng tồn tại
mà cứ tồn tại.
Khi con người đã quyết định một
vấn đề gì, khi vấn đề đó không được đúng đắn lắm, người ta cũng thấy nuối tiếc.
Chân lí cuộc đời chắc có mà, cái không tồn tại sẽ tan biến thôi...
Khi con người chẳng phải là con
người nữa, cái thiết tha với cuộc sống đâu còn nữa. Kiếp người chả mấy chốc,
càng về buổi xế chiều cuộc đời sao mà khó hiểu quá.
Nghèo là cái khốn nạn nhất trên
đời. Không còn thứ nào khổ hơn cái kiếp nghèo. Khi con người không có gì để nói
nữa thì trước mắt như một khối đen khổng lồ, che khuất tất cả.
Chén cơm manh áo lo chưa nổi
huống hồ những cái khác.
Mong cuộc đời mau chấm dứt.
Có lẽ cuộc đời chẳng có chút gì
là vị ngọt? Cuối cùng bản thân chẳng ra gì với cái đang có và không bao giờ có.
Tiền có phải là một cái gì mà con
người phải cố công góp nhặt để thỏa mãn những gì mình mong muốn?
Nghèo đồng nghĩa với tệ, tệ cả về
cuộc sống, đối xử. Tình cảm con người mờ dần đi vì cái nghèo của bản thân.
Những bước chân nặng nề đang hướng
về "cái vùng quên" mà mỗi con người phải đến. Càng về buổi hoàng
hôn,cảm thấy con người thật là đáng sợ, ghê tởm.
Mọi người sao lại không bằng lòng
với cái mình đã có? Cuộc sống có gì mà mình phải cực nhọc thế? Cuộc đời chỉ là
một thoáng phù du thôi!
Bon chen lắm vào! Rồi cũng gửi
nắm xương tàn về vùng đất lạnh mà thôi.
Sống mà ham muốn nhiều cũng tốt,
nhưng sẽ làm cho con người ta trở nên kì khôi hơn. Cuộc đời rồi cũng đâu vào
đấy. Vượt qua được hay không một phần lớn còn tùy thuộc vào hoàn cảnh. Sự đời
không như có, có như không, chả có gì rạch ròi cả?...
Đời chả còn gì phải nói. Thôi cứ
lầm lủi sống cho qua những tháng ngày còn lại.
Trái tim như dần vào sự băng giá
trước sự ghẻ lạnh của con người và cuộc đời.
Cái gì mình thích, cứ phấn đấu
vươn tới, đừng trông mong nhờ vả gì ở mọi người.
Mọi thứ trong cuộc sống hình như
nó luôn thay hình đổi dạng. Không có cái gì là của bản thân ta hết. Tất cả đều
là cát bụi. Cuối cùng mọi vật cũng đi vào cõi hư vô.
Mình phải tự an ủi mình nhũng gì
mình đang có. Mọi việc chắc hẳn sẽ qua đi.
Lầm lì, lủi thủi là hay nhất!
Càng hiểu con người, càng thấy
ghét con người hơn. Kể như cuộc đời của mình đã tắt hẳn từ lâu rồi. Cúi mặt,
mặc cho đời đi qua. Dù sao đi nữa, cuộc đời của mỗi con người đều cũng phải
chấm dứt. Trên đời này, đồng tiền là một vật thể khốn nạn nhất. Con người ta
sống chết với nhau cũng vì đồng tiền.
Cuộc đời sao lắm nỗi ưu phiền đến
thế?
Tiền? Làm thế nào để có thật
nhiều tiền? Để trước khi về cõi quên lãng, mình có thể là một con người như mọi
người khác.
Rồi cuộc đời sẽ qua mau. Một kiếp
người chẳng bao lâu, chẳng có ý nghĩa gì.
Con người ta rồi cũng sẽ chết.
Sống càng nhiều càng khổ nhiều mà thôi. Hạnh phúc giờ sao nhỏ bé quá, cuộc đời
sao có những lúc quá khốn cùng?
Hạnh phúc thật sự khi con người
ta tìm về vùng lãng quên. Cuộc đời sao đen tối quá, chẳng có chút gì hi vọng
ngày mai tươi đẹp.
Tình cảm con người càng ngày càng
nhạt nhẽo, nhất là giữa người lắm tiền nhiều của đối với những người họ cho là
hạ đẳng.
Hạnh phúc của con người chưa hẳn
phụ thuộc hoàn toàn vào đồng tiền. Nhưng cuộc sống cần phải có tiền. Người ta
chỉ biết nhìn nhau qua đồng tiền.
Ai cũng có lòng tự trọng. Cuộc
đời không phải lúc nào cũng yên ả. Nên tự nhủ rằng mọi cái trong đời đều lặng
lẽ trôi qua. Cái tồn tại và không tồn tại nó luôn luôn liền kề với nhau. Ai sẽ
biết ngày mai như thế nào?
Đời chả có gì để nói, khi con
người sống với nhau đầy tình người. Mọi việc, mọi điều đều không đơn giản chút
nào. Phải biết nhìn thật xa, biết tiên đoán những cái về lâu về dài. Hãy làm
những gì mình cho là tương đối được, đừng vì thuộc về những tham vọng.
Đâu cũng là đất sống và đâu cũng
là đất chết. Đi về đâu rồi cũng thế! Tình đời thế thái nơi nào cũng vậy thôi.
Mỗi con người chỉ là một con tốt,
khi đã đi hết bàn cờ chỉ còn đi vào đường chết mà thôi.
Có khi những quyết định không
theo ý của mình mà lại hay. Ở lại để nhìn thấy những hình ảnh của những ngày
tiếp theo.
Thời gian sẽ vùi lấp những gì một
thời làm chán nản cho tất cả mọi người. Ai cũng cho rằng việc mình làm là đúng
là hay.
Rồi sẽ có một ngày... Cái ngày mà
tất cả đều thay đổi. Hãy cố gắng ở lại để nhìn, để nghe, để thấy những gì đang,
sắp xảy ra.
Cuộc đời nhiều lúc nó cũng giống
như truyện cổ tích, kết thúc rất có hậu, từng lúc từng nơi phải biết buồn,biết
vui và biết chờ. Cứ phó mặc cho cuộc đời cứ đi qua một cách vô tình. Khi đã là
một con người cũng phải biết chấp nhận thôi. Những việc mình thấy, mình nghe cứ
để lặng thầm.
Phan
Thành Nhơn - Tản văn