Con người chúng ta khi trải qua
những chuyện lớn trong đời thường có xu hướng thay đổi tâm tính lẫn cách sống.
Có người thay đổi theo hướng tích cực, có người thay đổi theo hướng tiêu cực,
có người thay đổi năng động hơn…Còn tôi chọn một cách sống lặng im lui về ở ẩn.
Tôi tránh né cuộc sống xô bồ, tránh né những va chạm bên ngoài vì đã đến lúc
tôi nên làm thế, nó hợp với tôi bây giờ hơn.
Sau bao nhiêu năm trưởng thành,
tôi nhận ra sau mỗi niềm vui vô bờ thì sẽ là nỗi buồn vô hạn, trước những thành
công vang dội là những thất bại ê chề, một lần đấu tranh là thêm mỗi phần mệt
mỏi, cái vòng tuần hoàn đó lặp đi lặp lại đến lúc lìa đời. Con người chúng ta
chỉ biết xuôi mình theo dòng chảy của số phận để học cách sinh tồn.
Có lúc tôi giật mình tự hỏi:
chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì? Tôi cũng không rõ.
Nhưng thứ nhận được hạnh phúc thì ít, mệt mỏi thì nhiều. Phải chăng tôi đang
sống một cách sống sai, một thái độ sai.
CHẤP LÀ GỐC ĐẤU TRANH, LÀ NGUỒN
ĐAU KHỔ
Mọi người chúng ta đều than cuộc
sống là đau khổ…, người nghèo có cái khổ của người nghèo, người khá giả có cái
khổ của người khá giả. Biết là mình khổ mà không biết cái khổ ấy xuất phát từ
nguyên nhân gì. Có phải tính “cố chấp” là nguyên nhân không? Tại vì chúng ta
quá chấp, quá vịn vào những điều chúng ta muốn và khư khư giữ lấy nó, đấu tranh
vì nó nên chúng ta tự chuốc lấy đau khổ. Nguyên nhân là đây. Chỉ có buông bỏ,
mới thực sự giải thoát.
Tôi muốn tu thân từ hôm nay. Tôi
muốn gieo những cái nhân tốt để tránh cái quả xấu. Tôi muốn đưa mình ra khỏi bể
khổ của cuộc đời, hoặc ít ra từng bước tạo dựng một cuộc sống thanh tịnh.
Con người chúng ta thướng gây họa
từ 3 điều: thân, khẩu, ý. Thân làm điều xấu, miệng nói lời không hay, ý suy
nghĩ không tốt. Tất cả những thứ đó đẩy ta đến sự u mê si dại, đến tranh giành
trong cuộc đời, bao giờ mới dứt.
Có lẽ thứ tôi muốn tu nhiều nhất
đó là “khẩu”. Khẩu nghiệp của tôi chắc cũng rất nặng. Nên tôi nhận khá nhiểu
quả xấu từ khẩu mà ra. Bản chất tôi nóng tính và khó kiềm chế bình tĩnh, và khi
mất bình tĩnh tôi lại nói những điều không hay. Tôi nặng lời thậm chí làm tổn
thương người khác và chính cả bản thân mình. Đây là lúc tôi nên học im lặng.
Chỉ có im lặng, tôi mới tìm thấy sự bình yên trong lòng.
- Học làm điều tốt.
- Tập nói lời hay.
- Chăm nghĩ điều tích cực
Cuộc sống này bắt đầu từ nụ cười,
thì hãy cho nó kết thúc bằng nụ cười. Châm ngôn của tôi trong cuộc sống này là
thế.
Khi bước vào con đường dần “buông
bỏ” tôi biết không dễ dàng. Buông bỏ những điều mình muốn, buông bỏ những thứ
mình từng cố nắm chặt, buông bỏ tính chấp là những điều cực kì khó, nhưng đó là
lối thoát duy nhất cho tôi bây giờ. Vượt qua được, cảm giác như chinh phục ngọn
núi cao trong đêm và thấy ánh mặt trời sáng lạng.
Trong sâu thẳm trái tim là ánh
sáng của niềm tin và hi vọng, là ánh sáng nhỏ dẫn lối ta đi.
Cuộc sống của tôi hôm nay rất
lặng lẽ, cũng rất êm đềm không chút dợn sóng. Tôi muốn có một cuộc sống thật
nhẹ nhàng và thoải mái. Như một nốt nhạc cao lướt qua để lại phía sau là những
nốt trầm lắng đọng. Tôi chắt lọc lấy cái cốt lõi tinh túy nhất trong cuộc đời
mình xây dựng lại những ước mơ mới, những hoài bão mới và hướng đi mới.
Để viết ra những dòng này, tôi biết
mình đã “buông bỏ” được một số điều rồi. Cảm giác bây giờ tạm gọi là “lặng”