Yêu thương mong manhTháng bảy rồi! Mưa da diết, mưa dai dẳng khiến cho bao kẻ phải bồi hồi. Một ngày làm việc bên ô cửa kính lấp đầy những giọt mưa thu. Sao cứ mưa mãi thế. Con đường ướt nhẹp, cửa kính ướt nhẹp và trái tim ai cũng ước nhẹp ...
Những hạt mưa rơi nhanh trên những ô cửa kính rồi tan vỡ nhanh dưới lòng đất. Những câu chuyện tình cũng vội vàng chạy mau rồi cũng chợt tan biến vào một khoảng không vô tận. Vụn vỡ. Nát bét. Nhầy nhụa và đầy thương tích. Tình yêu là vậy đó!
Hôm nay lướt trên những trang blog buồn của những con người đang trăn trở trong những tình yêu vụn vỡ. Ta chợt thấy thương cho thân phận một kiếp người. Con người cứ phải chạy theo những yêu thương vụn dại đến tái tê rồi chợt nhận ra mình đang đau, đang bị tổn thương ... Tại sao vậy chứ? Bởi không có yêu thương người ta bỗng trở nên trống trãi đến lạ kỳ. Không có yêu thương, không có những vết cắt của trái tim, không có những cái đắng đến chát lòng của tình yêu thương ấy thì con người tưởng chừng như vô nghĩa đến chán ngấy!
Ta cũng yêu và ta cũng trăn trở trong tình yêu. Niềm tin là gì? Lấy gì là cơ sở để đo lường cho niềm tin?!? Chẳng có gì cả. Thế nhưng người ta vẫn thường nói,.yêu là phải tin nhau. Ừ, thì ta tin người đấy! Ta biết người yêu ta nhiều lắm! Ta biết, dẫu có như thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn là sự chọn lựa quan trọng của người. Nhưng người ơi, nước chảy rồi đá cũng mòn. Quy luật của tạo hóa là như thế! Ta không thể nào làm ngược lại cái quy luật ấy. Vậy thì niềm tin được đo lường như thế nào???
Có những lúc ta tưởng chừng như ta đang hoang mang lạc lõng. Nhưng cũng có những lúc người làm ta vững tin đến lạ kỳ. Chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao. Vậy thì tại sao ta không sống trọn vẹn cho ngày hôm nay đề ngày mai ta không phải hối tiếc nhỉ? Dẫu yêu thương có mong manh, dẫu tình yêu có cay đắng, dẫu trái tim có nát vụn ra thành nhiều mảnh thì ta cứ nên hết mình cho tình yêu ấy! Để đến ngày mai khi ta nhìn lại cũng thấy mình thật dũng cảm hơn nhiều người vì đã sống hết mình.
Thế nhưng, dẫu ai cũng hiểu điều đó nhưng có mấy ai lại không trăn trở và rồi vô tình làm cho vết thương của chính ngày càng lỡ loét đến không thể chữa được. Vì sao vậy chứ??? Vì chúng ta là con người. Hãy sống thật với chính bản thân mình. Hãy yêu cho dù đó là yêu thương mong manh ...