Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác đứng giữa trăm người nhưng vẫn cô đơn? Đã bao giờ bạn cảm thấy cuộc đời quá ư vô vị, thấy xung quanh không một ai hiểu mình? Đã hơn một lần bạn nghĩ đến cái chết. Hơn một lần đứng trước đường ray, chỉ muốn nằm dài giữa hai thanh sắt nối dài vô tận, để cho đoàn tàu vô cảm xé nát cuộc đời ra làm trăm mảnh. Hơn một lần nghĩ đến những viên thuốc màu trắng có thể ru ta giấc ngủ nghìn thu không bao giờ tỉnh dậy. Hơn một lần mất hết niềm tin, hi vọng vào cuộc sống vốn không là cổ tích. Hơn một lần gục xuống khóc lóc như đứa trẻ thơ khi ước mơ sắp chạm tới gần bỗng chốc trở nên xa ngàn dặm. Xin hãy một lần nghĩ đến lí do mà bạn bắt đầu để bước tiếp, dũng cảm, can trường.
Một em bé vị thành niên bước ra từ vùng quê nghèo khó của miền Trung. Nhà đông anh em, không có tiền ăn học, em rời xa gia đình vào làm việc trong xưởng may tư nhân ở Sài Gòn từ thủa mười ba. Mười lăm tuổi, em đã từng kinh qua những trận đòn của chủ, sống chui rúc trong căn phòng 10 mét vuông cùng những đứa trẻ đồng cam. Nắng nóng nực như cái hầm, mưa thì ẩm ướt như chiếc lều chăn vịt. Hằng ngày sau mỗi buổi đi làm, em vẫn trèo lên sân thượng bốc mùi ẩm mốc để nhìn ngắm những vì sao, để mơ về một cuộc đời giàu sang mà đối với em là một điều xa xỉ không có thực. Sau trận đòn bán sống bán chết của chủ, em chạy trốn, vét nốt số tiền cuối cùng để mua vé về quê. Nhưng rồi suốt ngày chứng kiến cảnh cãi cọ của bố mẹ, tiếng chửi rủa, những trận đòn oan ức khi hàng xóm đổ lỗi cho em bắt trộm gà, em lại khăn gói ra đi, vào Tây Nguyên tiếp tục nghề may vá. Suốt ngày nhốt mình trong môi trường bụi bặm của vải may công nghiệp, ăn uống thiếu thốn, chàng thanh niên 17 gầy gò như que tăm, mặt em nổi đầy mụn đỏ đến nỗi dường người khác nhìn em như đứa hủi, còn em thì không dám ngắm khuôn mặt mình qua gương. Nhìn trước mắt thấy mình xấu xí, nhìn tới tương lai thấy một màu xám xịt, em đã tìm đến giấc ngủ ngàn thu với nửa lọ thuốc uống giở. Người ta phát hiện ra, đưa em đi cấp cứu. Trong giấc mơ chập chờn, em nhìn thấy dáng người mẹ gầy gò đang gọi tên em. Em mơ hồ, co ro trên giường bệnh, tai vẫn nghe được, mắt vẫn nhìn thấy nhưng khuôn miệng em méo xệch, sủi đầy bọt mép, tay em run rẩy chới với về phía trước như níu kéo tương lai. Trong giấc mơ hồ em thấy mình đã sai. Em sai vì em đã vô tình định mang theo món nợ ơn người sinh thành sang bên kia thế giới. Em sai vì em đã để cuộc đời kết thúc đầy phí phạm. Em sai vì đã chạy trốn cuộc đời như một kẻ yếu hèn.
Một cô bạn 23 tuổi tốt nghiệp đại học ngoại thương, ra trường làm cho một công ty Nhật Bản. Rồi cô được đưa sang Nhật tu nghiệp và học hỏi thêm để vững tay nghề. Bạn bè nhìn cô thán phục, cha mẹ kể về cô đầy niềm tự hào, kiêu hãnh. Còn cô, trong lòng cô như chưa từng thấy niềm hạnh phúc. Hơn một lần cô đứng trước đường ray tàu điện ngầm và nghĩ đến cái chết. Cuộc sống dường như trôi qua vô vị và tẻ nhạt mỗi ngày nơi xứ người. Cô chưa tìm thấy được bờ bến. Tính cách cô hay cuộc sống làm cô thấy mình cô độc? Cái đa phần người ta thích làm, cô lại không thích. Người ta thích cà phê tụ tập tán gẫu mỗi ngày, cô lại thích vùi mình trong phòng vắng với những suy tư. Người ta thích cuộc sống thăng tiến với những mối quan hệ dây mơ chằng chịt, cô lại chẳng màng đến họ là ai và nghĩ mình như thế nào. Người ta luôn có bạn bè chia sẻ, cô lại thích cất dấu những suy nghĩ trong lòng bằng vẻ mặt bề ngoài lạnh lùng, dửng dưng. Dần dần cô xa dần với cuộc sống. Dù có cố mấy, cô cũng không thấy hòa hợp với cuộc sống quanh mình. Chỉ là cô không thấy vui, cô cảm thấy mình như đang bước qua một cánh đồng đêm trải dài vô tận, lạnh lẽo, ngút ngàn không đích đến. Đã bao năm bước ra từ một cuộc đời nghèo khó, cô luôn gồng mình cố gắng để luôn là niềm tự hào cho bố mẹ, để người ta không còn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ cho một đứa con nhà nghèo. Nhưng giờ khi đang chạm ngõ ước mơ, nhìn sang cạnh bên không một người bạn đồng hành, không một người hiểu cô. Cô tự hỏi mình sống vì cái gì, vì danh dự cho bản thân và gia đình hay vì niềm vui trong cuộc sống. Nhưng chính giây phút cô dằn vặt mình với những suy tư nơi chờ tàu điện ngầm, phía bên kia đường ray, một cô bé trạc tuổi 12 đang ôm đàn ghi ta vừa đàn vừa hát. Cô bé cất giọng hát líu lo hồn nhiên bên chú cún nhỏ, phía trước là chiếc mũ ngả màu để khách qua đường có thể vui mà ủng hộ chút tiền. Hình ảnh đó làm cô mỉm cười.
Phải rồi, thế giới vẫn chuyển động như vốn dĩ nó đã từng. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng để kể và một cuộc đời đầy màu sắc để vẽ. Trên đời này có hai thứ không thể chọn, đó là cha mẹ đã sinh ra ta và hoàn cảnh lúc ta chào đời. Ai chẳng muốn có một cuộc đời hạnh phúc và no đủ. Bởi bản năng con người, vốn dĩ luôn muốn hướng tới những điều mà họ cho là tốt đẹp, luôn muốn hướng tới điều mà làm cho họ thấy vui. Nhưng nếu hoàn cảnh đã chọn ta, hãy chấp nhận và thay đổi nó theo cách mình muốn. Bởi số mệnh nằm trong tay ta, thái độ sống nằm trong tay ta, lựa chọn là của bản thân ta. Nếu trên đời này không có những nỗi buồn, những nghịch cảnh thì làm sao nhận ra niềm vui thực sự, hạnh phúc thật sự. Chỉ cần mở rộng lòng ra với thế giới, đón nhận nó và chọn cho mình một con đường để đi, rồi những điều tốt đẹp sẽ tới. Hay ít ra, khi nhắm mắt xuôi tai cũng cảm thấy mình đã sống một cuộc đời không hối tiếc.
Thế nên, hãy mở rộng lòng ra với thế giới, bởi thế giới không bao giờ bỏ rơi ta.
Tu Anh Hoang - Guu.vn