Huyễn hoặc hoàng hôn

Cuối cùng, rồi cũng buông tay… trả lại khoảng trời xanh những nhịp đời chênh vênh nụ cười, nước mắt; trả biển tình mênh mông mập mờ niềm tin lay lắt; trả khuya sớm chất chồng bao mặn nồng hư thực; trả con tim chòng chành những giây phút chạnh lòng ngơ ngác heo may!

Rong chơi vu vơ giữa cõi mơ này, như ngọn cỏ xanh mong manh ngỡ ngàng lặng trong ngân nga tiếng gió, như tiếng hót sơn ca hết mình véo von một thuở, như dòng nhựa trắng trong từ mật đời tinh khiết, tan trong lộng lẫy bày sắc cầu vồng, dệt  thiên đường thong dong.

Em! Thực giữa Hư không! Vô tư Ảo huyền - Mông muội. Trong veo đầu nguồn sông  suối, reo vui ngọn lửa rực nồng, lướt mùa Xuân Hạ Thu Đông, hồn nhiên đường dài như không điểm cuối, một ngày vu vơ vấp hòn đá cuội, rưng rức lụi tàn.

Nước mắt vẫy vùng bức tường đêm loang, khắc chạm lung linh phù điêu vũ khúc, tìm ẩn số đớn đau từ trái tim thương tích, ân sủng vô tình trôi trên sóng lang thang, nắng mưa đan xen nỗi buồn cô tịch, nhặt đóa phù du cài nét môi cười.

Hoàng hôn buông mây vắt ngang trời, vệt lửa non ngẩn ngơ màu son thắm, ủ men đời mặn đắng, vô vọng niềm tin mong manh…  Chắt lọc cõi trời xanh, mênh mang mùa ấm lạnh, tâm hồn héo khô mỏi mòn xao động, đường trần hiu hắt, chơ vơ.

Cuộc đời bao phần là mơ? Vật vờ mơ hồ điểm cuối! Chưa từng vỡ trên vai nhau những giọt buồn tích lũy, tiếc nuối cuộc tình hấp hối… nhặt khoan tiếng lòng bối rối, thời gian mịt mờ gỏ từng nhịp buồn khôn nguôi.

Huyễn hoặc tình yêu, huyễn hoặc cuộc đời! Thôi tình yêu, thôi nước mắt rơi! Buông tay... nẻo về không còn vạn dặm, nơi cuối trời thăm thẳm, trên đôi vai gầy… gánh huyễn hoặc hoàng hôn!

Previous Post
Next Post