Thế gian là một trường đời ô hợp
luôn chất chứa muôn ngàn sóng gió lành dữ, đúng sai, phải quấy, tốt xấu, buồn
thương, giận ghét. Tình đời là thế đó, một kiếp người chẳng đáng là bao, vậy mà
nhiều người vẫn bị dòng nước cuốn trôi và nhấn chìm. Chỉ có đấng Thế tôn - vị
cha lành đáng kính, Ngài đã vượt qua cạm bẫy cuộc đời, rống lên tiếng rống sư
tử trên 2600 năm, làm muôn loài thú phải nép mình trong sợ hãi. Ngài đã xua tan
bóng tối mê lầm từ dạo ấy, đem lại quyền làm chủ cho thế giới loài người, đem
lại niềm tin và chân lý mãi sáng ngời trong nhân loại. Thật hạnh phúc thay cho
loài người chúng ta đã biết được những điều chưa biết, đã thấy được những điều
chưa thấy, đã nghe được những điều chưa nghe, mỗi người hãy tự thắp sáng lên
ngọn đuốc của chính mình thì thế gian này sẽ tỏa sáng, rực sáng trong niềm an
vui, hạnh phúc. Ngược lại, nếu ai chấp nhận số phận đã an bài thì người đó sẽ
sống mãi trong tối tăm, mê muội, trong ngục tù, tội lỗi.
Ta có quyền vươn lên từ sức mạnh
của ý chí, niềm tin và nghị lực thì mọi việc sẽ có thể thay đổi tốt đẹp. Nhân
quả khác với số phận là có thể thay đổi được, còn số phận thì không. Người tin
sâu nhân quả sẽ làm mới chính mình bằng sức mạnh của trí tuệ, nên dễ dàng vượt
qua sóng gió cuộc đời bằng nhận thức sáng suốt và việc làm chân chánh. Người
chấp nhận số phận đã an bài thì dễ dàng buông xuôi cuộc sống, yếu đuối, bạc
nhược, cuối cùng bị dòng đời cuốn trôi để rồi phải sống trong đau khổ, lầm mê.
Nếu chúng ta chấp nhận cái gì cũng cố định cả, dù có tu cũng chẳng lợi ích gì.
Như bản thân chúng tôi đã từng nghiện ngập, đam mê đủ thứ, nếu không thay đổi
được thì giờ đây tôi đã rũ xương trong lao tù, nghiện ngập. Nhiều người vì
không hiểu thấu lý nhân quả nên chấp nhận cuộc đời giống như bèo dạt mây trôi,
cứ nghĩ rằng ai làm sao tôi làm vậy, ai làm bậy tôi làm theo, chẳng biết suy
nghĩ tìm tòi, mặc tình cho dòng đời cuốn trôi. Cái quan niệm đó chỉ hợp với
thời đại xa xưa và ngày nay khoa học đã chứng minh rằng, không có cái gì do một
nhân mà hình thành.
Cờ bạc, rượu chè, hút xách, đàng
điếm, liều lĩnh, bất mãn, buông lung, phóng túng và sa đọa, chúng tôi đã từng
mắc phải từ lúc còn thơ dại. Vậy cái gì đã thúc đẩy tôi khi tuổi đời còn non
kém để mắc phải sai lầm đáng tiếc. Đó là do sự tác nghiệp của quá khứ quá sâu
đậm nên bây giờ khi hội đủ nhân duyên liền bị hút vào dòng xoáy của đam mê, tội
lỗi. Tuy nhiên, nhân quả rất đa dạng và phức tạp, chúng ta không thể nào một
sớm, một chiều mà thấu rõ được hết. Trong kinh Phật dạy, nếu người nào trước
kia lỡ gây tạo nghiệp xấu ác, hiện tại biết tu giới, tu thân, tu tâm hay làm
các điều phước thiện thì nhân quả xấu nhiều đời có thể thay đổi được tùy theo
khả năng tu tập của mình.
Xưa nay hiền thánh thường khen
ngợi
Thật đáng khâm phục người biết
lỗi.
Ai sống mà không có lỗi
Có lỗi mà biết sửa đổi hay thay.
Đã làm người dù ít hay nhiều ai
cũng có thể vấp phải lỗi lầm. Phật pháp chính là chiếc thuyền Từ cứu vớt chúng
sinh làm mới lại chính mình, vượt qua dòng sông tội lỗi. Cái hay của Phật pháp
là giúp chúng ta vững niềm tin nơi chính mình, từ đó chúng ta có thể tự mình
đứng lên, vượt qua số phận một cách dễ dàng sau khi vấp ngã. Người trí thì
không cần nương tựa vào ai mà tự mình chiêm nghiệm, quán xét để không bị rơi
vào dòng đam mê, tội lỗi. Còn người đang bị mê lầm, chưa đủ niềm tin thì phải
nương thầy lành bạn tốt, tránh xa bạn bè xấu ác và được sự hỗ trợ đắc lực của
gia đình thì mới có thể làm mới lại cuộc đời. Chính bản thân chúng tôi đã nhiều
lần bị vấp ngã khi chưa gặp Phật pháp, mặc dù đã cố gắng quyết tâm hết sức mình
để vượt qua những lỗi lầm nhưng không thể nào vượt nổi. Khi chưa gặp duyên xấu
thì không sao, nhưng khi gặp rồi thì chứng nào tật nấy, như ngựa quen đường cũ
khó mà dứt ra. Đây chính là tập khí nhiều đời của chúng ta đã từng huân tập.
Tập là thói quen được lặp đi, lặp lại nhiều lần từ những ý nghĩ, lời nói rồi
hành động, bởi vì huân tập lâu ngày nên nó có sức mạnh chi phối và sai sử ta
chạy theo thói quen đó. Từ vô thủy kiếp đến nay ai cũng từng luân hồi vô số
kiếp nên chất chứa nhiều thói quen, tật xấu, muốn thay đổi và chuyển hóa chúng
ta phải có thời gian dài quán chiếu, xem xét và tu tập thì mới có thể buông bỏ
được.
Thực tế chúng tôi không phải là người
hay ho tài giỏi gì, nhờ nhân duyên nhiều đời đã gieo trồng phước đức nên ngày
nay hội đủ nhân duyên mới gặp được thầy lành, bạn tốt. Và chúng ta đi khắp cả
thế gian này không ai tốt bằng mẹ. Mẹ là người đã giúp chúng tôi vượt qua cạm
bẫy cuộc đời để gặp được Tam bảo. Nếu ai bây giờ còn mẹ thì đó là một phước báo
to lớn vô cùng, vì còn có cơ hội hiếu kính, phụng dưỡng, báo đáp công sinh
thành, dưỡng dục của hai đấng sinh thành, nhất là ơn mẹ rất khó đền.
Nhờ mẹ tôi biết đường tu,
Nếu không có mẹ tôi giờ ra sao?
Cũng nhờ có được mẹ hiền,
Tôi vào cửa Phật tu hành đến nay.
Tình thương của mẹ đối với tôi
thật cao cả và quý báu, dù tôi tu có thành Phật đi chăng nữa cũng không thể nào
trả hết công ơn của mẹ. Trong cuộc đời này, tôi không thể nào kiếm đâu ra được
một người mẹ như mẹ của tôi bây giờ, bà như hiện thân của Bồ Tát Quán Thế Âm đi
vào đời để cứu giúp chúng sinh. Nơi nào có khổ đau là nơi đó có Bồ Tát. Hơn nửa
đời người, tôi làm khổ mẹ quá chừng, vậy mà khi tôi gặp nạn hoặc lường gạt ai,
bà sẵn sàng đền bù tất cả để giúp tôi vượt khỏi vòng lao lý. Ngày nay, tuy tôi
được an ổn tu hành nhưng vẫn không có nhiều cơ hội để được chăm sóc mẹ trong
khoảng đời còn lại. Ngược lại, bà lúc nào cũng thương tưởng nhớ đến tôi, luôn
hỏi thăm các em tôi coi thầy Phổ Giác lúc này còn tu nữa hay không? Một hôm, vì
muốn thăm tôi, bà nói gạt với mấy đứa em có người nói tôi ra đời để có cớ lên
Thường Chiếu. Khi gặp tôi bà cười hì hì, ra chiều thoải mái lắm, mặc dù bà đang
bệnh phải đi xe lăn. Tấm lòng của mẹ đối với tôi thật bao la, cao cả. Tôi không
biết phải lấy gì để đền đáp hết công ơn mẹ, chỉ thầm nguyện trong lòng cố gắng
tu hành viên mãn để cùng mẹ đi trên con đường giác ngộ.
Trên thế gian này, chắc có lẽ
không có tình yêu thương nào thiêng liêng và cao quý hơn tình mẹ. Từ khi mở mắt
chào đời, mẹ đã mớm sữa cho con và nâng niu, che chở bằng lời ru, tiếng hát
ngọt ngào để con yên giấc ngủ. Mẹ vẫn âm thầm thức khuya dậy sớm, không quản
ngại thân gầy để lo cho con từ miếng ăn, giấc ngủ, miếng cơm manh áo, mong con
mau khôn lớn. Đôi lúc mẹ vì con trẻ mà chịu nhiều gian lao, cực khổ, và thậm
chí chấp nhận gây tạo tội lỗi để giúp con được an vui, hạnh phúc. Khi con chập
chững biết đi, mẹ vui mừng và sung sướng. Đến lúc con trưởng thành, mẹ lo cho
con ăn học, xây dựng tương lai sự nghiệp, dựng vợ gã chồng để đắp xây hạnh phúc
gia đình. Ôi, tình mẹ thật là cao cả và sâu nặng. Mẹ đã hy sinh cho con suốt cả
cuộc đời mà không nghĩ đến bản thân. Ai còn mẹ hãy nên biết ơn và đền ơn, đừng
để mẹ buồn, mẹ khổ.
Đi khắp thế gian không ai tốt
bằng mẹ.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn
lớn.
Bao bọc chở che khi con gặp hoạn
nạn.
An ủi vỗ về khi con phải đi xa.
Mẹ vẫn bên con dù biển cạn, núi
mòn.
Gánh nặng cuộc đời mẹ mang cả
hai vai.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn
khổ.
Không có mẹ con đã ra người
thiên cổ.
Mẹ là cả bầu trời thương yêu,
dịu ngọt.
Mẹ là cả bầu trời che mát cho
con.
Quả thật, đi hết trái đất này tôi
cũng không thể tìm ra được người mẹ nào như mẹ tôi bây giờ. Mẹ đã cho tôi tất
cả để được bình yên tận cõi lòng, tôi thầm cám ơn mẹ và quyết chí tu hành để
đền đáp công ơn mẹ. Thật ra, bà không chỉ thương mình tôi mà tám anh em tôi bà
đều thương yêu như nhau cả. Đứa ăn nên làm ra bà cũng thương, đứa nghèo khổ bà
càng thương hơn và có những đứa chỉ làm hại hoàn toàn như tôi bà vẫn thương.
Nhờ tình thương của mẹ đã giúp tôi vươn lên chính mình vượt qua số phận tối
tăm. Ai bây giờ còn mẹ thì hãy hết lòng hiếu dưỡng không một phút giây nào xao
lãng, đừng để khi mẹ ra đi rồi mới tiếc nuối, thương xót mẹ hiền. Nhiều người
khi cha mẹ còn sống không cung phụng, cấp dưỡng chu đáu, chờ đến khi chết mới
làm đám linh đình nói là báo hiếu cha mẹ. Người thật tâm cung kính và có hiếu
là phải biết lo khi cha mẹ còn sống, giúp cha mẹ an vui, hạnh phúc khi tuổi
già. Khi xưa chúng tôi hiểu biết sai lầm nên hơn nửa đời người sống trong đau
khổ lầm mê. Nhờ mẹ đã giúp cho tôi vượt qua vũng bùn tội lỗi. Thất chí, bất
mãn, buông lung, liều lĩnh, nghiện ngập, si dại trong đam mê tội lỗi và cuộc
đời của tôi nếu không có mẹ bây giờ ra sao?
Ngày nay, nhờ tắm mình trong giáo
pháp chư Phật, được sự trực tiếp chỉ dạy của chư hiền Thánh tăng, trên có Hòa
Thượng Trúc Lâm tôn sư là vị Phật sống. Thầy chúng tôi là Bồ tát tái lai trụ
trì Thiền viện Thường Chiếu, viện trưởng Thiền viện Trúc Lâm Trí Đức với số
chúng Tăng ni hơn cả ngàn người. Trên một ngàn là thiện hữu tri thức, còn tôi
chỉ là hàng sơ cơ học đạo đang từng bước chập chững trên con đường Phật đạo,
như người chết đi sống lại được Phật pháp cứu vớt. Với chút kinh nghiệm bản
thân, chúng tôi có đôi lời tâm tình xin gởi đến các pháp lữ gần xa, những ai
còn đang mải mê đắm say trong dòng sông tội lỗi, xin hãy cùng chúng tôi vượt
qua cạm bẫy cuộc đời?
Trong khoảng thời gian bị đam mê
nghiện ngập và nợ nần chồng chất không có khả năng chi trả, bế tắc khổ đau cùng
cực, lại bị sự hăm dọa của chủ nợ, chúng tôi lo sợ khủng hoảng, không biết làm
cách nào, cùng đường đành nghĩ đến giải pháp chết là hết cho xong chuyện, nghĩ
vậy tôi liền trở về nhà thăm mẹ lần cuối. Nhờ vậy, tôi được mẹ khuyên đi tu và
mẹ tôi đã khẳng định “đi tu sướng lắm con ơi”. Lúc đó, tôi nghĩ thầm trong bụng
đi tu làm sao sướng, đi tu khổ thấy bà. Ấy thế mà, lời khuyên của mẹ đã rót vào
tim tôi lúc nào không hay, tôi tự suy nghĩ lại, đi tu để khỏi phải chết, may ra
còn chút hy vọng. Đêm hôm đó, tôi thầm cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ giờ đây tôi
đã bị đọa lạc vào chốn địa ngục A-tỳ, làm gì hôm nay có thời gian để cùng chia
sẻ với các pháp lữ gần xa một chút tâm tình.
Con tu là nhờ mẹ
Cả cuộc đời thương con
Không quản ngại thân gầy
Công ơn mẹ khó đền.
Mẹ là ánh trăng soi
Xóa tan bao phiền muộn
Mẹ cho con tất cả
Bình yên tận cõi lòng.
Nhờ có môi trường tốt như thế nên
tôi từng bước cố gắng vượt qua những thói quen xấu một cách dễ dàng và tu học
cho đến bây giờ. Con người có đầu, mình và hai tay, hai chân để lao động, làm
việc, phục vụ, dấn thân vì lợi ích nhân loại. Lao động để thấu rõ sự nhọc nhằn
của đàn na tín thí, họ nhín ăn bớt mặc để cúng dường Tam bảo, mong Tam bảo luôn
được trường tồn ở thế gian này để chúng sinh có nơi nương tựa và tu học. Nhờ có
lao động mà chúng ta cảm thông được từ con người cho đến muôn loài, nếu muốn
bảo tồn sự sống thì phải nương nhờ lẫn nhau. Lao động như ăn cơm, học hỏi như
uống nước, tu sữa như hơi thở, lao động là lẽ sống thiết thực để phục vụ đời
sống cho con người. Lao động đem lại giá trị đóng góp giúp cho con người ổn
định nhu cầu ăn, mặc, ở, ngủ nghĩ được chu đáo. Lao động để hiểu được giá trị
đích thực của nó để bào tồn sự sống, để được đóng góp và phát triển trong tình
yêu thương nhân loại với muôn loài. Con người nếu không có lao động sẽ không
tồn tại vì không đáp ứng đủ nhu cầu sự sống. Ngoài ra, lao động còn là phong
cách rèn luyện cho cơ thể được điều hòa, làm cho tinh thần được minh mẫn, sáng
suốt. Trong lúc lao động, chúng ta vẫn áp dụng tu tập được bằng những phương
pháp trì niệm, và lao động là một nhu cầu sống không thể thiếu trong xã hội.
Nhờ lao động chúng ta sẽ dễ dàng cảm thông sự nhọc nhằn, cực khổ của nhiều
người vì miếng cơm manh áo, vì sự sống của thân này mà chúng ta làm tổn hại
biết bao loài vật khác, do đó mọi người cố gắng tu hành không dám ỷ lại.
Kho tàng vô giá của con người là
nhờ làm việc, lao động, phục vụ, dấn thân vì cộng đồng xã hội; nhờ vậy nhân
loại mới tồn tại. Nếu chúng ta sống trên cõi đời này mà không biết siêng năng,
cần mẫn và bằng bàn tay khối óc luôn làm việc không biết mệt mỏi thì làm sao
tìm được kho tàng vô giá nếu không có sự tinh cần nỗ lực lao động. Thiếu nó
chúng ta dễ rơi vào sự hưởng thụ quá độ và làm băng hoại nhân cách đạo đức của
con người, để rồi phải rơi vào hố sâu của đam mê, tội lỗi. Trong cuộc sống, muốn
thăng tiến trên con đường công danh sự nghiệp để trở thành người hiền tài đóng
góp cho xã hội thì mọi người phải cố gắng ra sức học tập, rèn luyện, tu dưỡng
đạo đức. Học để biết lời Phật dạy, để biết được điều hay lẽ phải, biết được
nhân nào dẫn đến an vui hạnh phúc, nhân nào dẫn đến sa đọa khổ đau. Cái hay của
đạo Phật là khi nghe lời dạy của Ngài, Ngài không bắt buộc chúng ta phải tin
liền mà cần phải có thời gian quán xét, chiêm nghiệm, tư duy cho đến khi nào
thấy được lợi ích thiết thực rồi mới tin. Tin như vậy là tin sâu, tin khi trí
tuệ đã được phát sinh. Trong nhà Phật thường dạy, “muốn thấu rõ chân lý thì
phải văn-tư-tu; văn là nghe lời Phật dạy, sau khi nghe thì phải suy tư, quán
chiếu, tìm tòi nghĩa lý sâu xa của nó; tu là biết cách dừng những nghiệp xấu
ác, chuyển hóa khổ đau thành an vui, hạnh phúc. Nên có bài thơ rằng:
Lỗi lầm sám hối ăn năn
Lấy làm hổ thẹn nguyện hằng sửa sai.
Trong tâm nở một nụ cười
Sống trong tỉnh giác tương lai sáng ngời.
Và trong cuộc đời,
Nếu ai chỉ lỗi cho mình
Hãy nên kết làm tri kỷ
Bởi có bạn hiền như thế
Luôn làm tốt thêm cho ta.
Vâng, ít nhất trong cuộc đời ai
cũng có thể có một lần lầm lỗi, nhưng được người chỉ lỗi quả thật là điều hiếm
có. Đa phần chúng ta sống đắc nhân tâm nhiều hơn, do đó kiếm bạn đồng hành rất
khó vì sự thật mất lòng? Trong cuộc sống, nếu chúng ta không có bạn hướng
thượng, thà chấp nhận sống một mình còn hơn. Người xưa thường nhắc nhở con cháu
phải biết chọn bạn mà chơi, bạn bè khá quan trọng ảnh hưởng đến việc
nên-hư-thành-bại của đời người. Nhiều người công thành danh toại nhờ biết quan
hệ tốt với bạn bè thân hữu, nhưng có một số người tán gia bại sản, thân bại
danh liệt vì kết thân với một số bạn bè xấu. Trong kinh Phật dạy, “nếu không
tìm được người hơn mình hoặc ngang với mình, thà quyết sống một mình chớ không
nên kết bạn với người thấp kém hơn”.
Ai trong chúng ta chưa thật sự
giác ngộ, giải thoát thì hãy nên dè dặt chọn bạn mà chơi, bởi giữa dòng đời nghiệt
ngã tôi và bạn có thể gặp nhau nếu hai người cùng đi chung con đường hướng
thượng, cùng nhau sẻ chia những nỗi khổ, niềm đau và chan hòa tình yêu thương.
Bạn và tôi là chỗ trú ẩn cho nhiều người nương tựa. Có được một người bạn tốt
như vậy quả thật chúng ta sẽ có một cuộc sống hết sức tuyệt vời. Còn ngược lại
thì sao? Sẽ cùng nhau rơi vào hố sâu của đam mê tội lỗi và chúng ta sẽ chấp
nhận một cuộc đời đen tối. Ai cũng có ước mơ đáng quý và trân trọng hết, nhưng
vì lỡ lầm chọn bạn mê muội mà đành chôn vùi cuộc đời trong tối tăm, mờ mịt; và
tôi và bạn sẽ nối kết tình thân với nhau trong một duyên tình cờ để rồi chúng
ta cùng nhau kết nối tình yêu thương và sẻ chia những nỗi khổ, niềm đau trong
cuộc sống. Chân thành thay!
Tôi có ngã để cùng người thông cảm.
Đem tình thương chia sẻ đến nhiều người.
Nguồn: tuthienduyenlanh.com