Cuộc đời là giấc mộng

Cuộc đời con người chỉ là giấc mộng mà thôi. . , phù du, mây khói. . tất cả rồi cũng hóa hư không.

Sống trong cõi đời này tức là ta đang sống trong giấc mộng và đã biết chắc chắn rằng sẽ có những cơn ác mộng bất ngờ đến với chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ chỉ toàn mộng đẹp. Mà đã là mộng thì tất nhiên không thật, là ảo ảnh mà thôi. . nhưng ta vẫn cứ cố đeo theo ảo ảnh. . cuối cùng. . . vẫn là chiếc bóng của thời gian.

Có hiện tại tất có tương lai, và đương nhiên sẽ có quá khứ. Ta đã từng gặp ác mộng thì ta sẽ biết sợ hãi mà bước chân ra khỏi cơn ác mộng đó, chính những cơn ác mộng sẽ khiến ta "thức tỉnh" mà rời khỏi giấc chiêm bao, và ta lại là ta, một thế thân tạm bợ của kiếp người. .

Mộng có nhiều kiểu mộng và tất cả đều nằm trong suy nghĩ của chúng ta. Chúng ta đã là một giấc mộng rồi mà vẫn tiếp tục bước vào mộng, vẫn mãi chìm trong u mê. . . rồi cuối cùng. . . được gì. . ?

Con người biết mình sướng hay khổ, an nhiên hay đau đớn không phải lúc đang mộng mới biết mà chỉ biết được khi ta dứt cơn mộng mị của một kiếp người.

Dù là một giấc mộng nhưng có người lại không bao giờ muốn thoát khỏi cơn mộng này mà khi dứt mộng rồi vẫn còn tiếc nuối mãi không thôi. . và rồi những ý tưởng đó khiến người ta cứ mãi trong mộng mà đi. . và không biết mình sẽ. . vỡ mộng khi nào?

Còn có người lại lúc nào cũng tưởng mình đang gặp cơn ác mộng và tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng. . . nhưng vẫn không biết lối nào để thoát khỏi cơn ác mộng đó. . và tiếp tục mộng: "ước gì có một chút ánh sáng siêu nhiên mang đến cho ta và đưa ta khỏi nơi tăm tối ngục tục kia. . ". . . và lại tiếp tục chìm trong mộng. . không thoát ra được. .

Tất cả những cơn mộng mị đó đều do những hành động, việc làm và những suy nghĩ của ta tác động trực tiếp khiến ta không lúc nào tỉnh mộng và luôn đi tìm những thứ tưởng như có thật nhưng bản chất nó cũng chỉ là ảo mà thôi.

Nhưng đã làm một con người thì làm gì có ai không mộng bởi vì ngay chính bản thân của ta đã là một giấc mộng rồi. Ai mà chẳng muốn mình có những giấc mộng đẹp và muốn người khác biết rằng mình hoàn toàn hạnh phúc mỉm cười cho đến khi giấc mộng tan. Muốn được như vậy thì ta phải biết tỉnh mộng dù chỉ một giây ngắn ngủi, chỉ một giây ngắn ngủi đó để nhìn lại mới biết được ta đã làm gì và có nên tiếp tục mộng nữa hay không? Hay mộng như thế này là đủ lắm rồi.

Vâng, phải biết thức tỉnh để nhìn lại, nhớ lại những giấc chiêm bao mà ta đã trải qua để mà tìm được cho mình một lối thoát. . , lối thoát về tâm tưởng. . . lối thoát này khiến ta cảm thấy cuộc sống đầy màu hồng, một cõi thiên đường giữa chốn hồng trần, không có gì để hối tiếc, không có gì để vướng bận. . . và ta hài lòng chính giấc mộng của ta. . rồi ta vẫn mỉm cười khi giấc mộng bị vỡ tan.

"Dứt mộng là sao? Vỡ mộng là thế nào?" đó là tùy suy nghĩ của mỗi con người. Tôi nói dứt mộng không có nghĩa là mọi người nên chấm dứt cuộc đời của mình vì tôi đã nói cuộc đời con người là giấc mộng, mà là mọi người nên "tỉnh mộng", đừng cố níu, cố kéo hay cố đi tìm giấc mộng khác mà hãy "tịnh tâm" mà nhìn lại. Tâm chúng ta tịnh, ý chúng ta sáng thì mộng đó chẳng ảnh hưởng gì với ta, không làm ta xao động, tâm ý trong sáng thì hành động của chúng ta tất nhiên sẽ không mờ ám, mà hành động không mờ ám có nghĩa ta đã gieo một hạt giống tốt, "nhân tốt " chỉ cần đúng lúc tất "gặt quả tốt", đừng cưỡng cầu. . đó chính là thuận theo tự nhiên và cũng chính là luật nhân quả.

Khi ta tin vào luật nhân quả tất nhiên ta sẽ có lúc "tỉnh mộng", giây phút tỉnh mộng đó quyết định cuộc đời ta trong hiện tại và tương lai. Khi ta đã tin được có nhân có quả thì chắc chắn ta tin có kiếp trước, kiếp sau. Những gì ta nhận được của kiếp này chính là cái nhân ta gieo của kiếp trước, và những gì ta nhận được của kiếp sau chính là cái nhân ta gieo của kiếp này. Vậy ta đã thấy được giấc mộng hiện tại làm chúng ta khốn đốn khổ sở, tại sao ta lại không thấy được kiếp sau ta cũng sẽ như thế này? Chính chúng ta tạo nghiệp cho chúng ta và chính chúng ta bị nghiệp báo, có nợ tất phải trả. . . đó là điều tất nhiên và đôi khi phải trả cả vốn lẫn lời kìa, phải biết chấp nhận những gì mình đã gây ra và phải chịu trách nhiệm những gì mình đã tạo ra. Đừng than, đừng oán, đừng trách rằng "Trời hỡi!" mà đó chính là "tại mình".

Không sai lầm thì giàu
Không ham muốn thì sướng
Cho người thì được nhân
Giúp người là được nghĩa

Tôi đã từng mộng, đã cố thoát khỏi giấc mộng, đã cố đi tìm giấc mộng khác hoàn hảo hơn. . . và đây là giây phút tôi tỉnh mộng. Trong giây phút này tôi muốn ai đang mộng thì hãy thức tỉnh cùng tôi và ai đang thức tỉnh hãy cùng tôi chia sẽ niềm vui này. Tôi tự hỏi đến bao giờ tôi sẽ mộng lại và tôi hy vọng mình đừng nên tiếp tục những cơn mộng mị.

Tại sao tôi biết mình đang tỉnh mộng vì thời điểm này là giây phút tôi đang nghĩ lại những gì tôi đa trải qua và tôi mỉm cười dù biết mình đang bị vỡ mộng. . !!! Không oán, không trách, không than, không phiền, không hận, không thù, không khổ sở, không hối hận. . . và tự hứa với mình sẽ sống tốt hơn mình đã từng sống, sống cho hiện tại, cho tương lai, cho kiếp này và cả kiếp sau lẫn kiếp sau nữa.

Bao nhiêu năm ngoảnh đầu nhìn lại
Cuộc đời người tựa giấc chiêm bao
Ước mà chi khi ta không trọn
Giấc mơ nào rồi cũng hư không!!!

Previous Post
Next Post