Không có phước đức nào lớn bằng sự thông thái của trí tuệ

Đối với người đời, không có phước đức nào lớn cho bằng vợ đẹp, con khôn, của cải đầy kho, quyền thế, danh vọng, ăn ngon mặc đẹp.

Thế nhưng bạn ơi,

- Biết bao nhiêu ông thủ tướng, tổng bộ trưởng bị tù đày vì tham nhũng, gian trá, lạm quyền… thậm chí buôn lậu, dâm ô. Biết bao nhiêu ông tổng thống bị ám sát, lật đổ cũng chỉ vì tranh giành quyền lực.

- Ông bố đốt tờ giấy bạc mà người nghèo có thể mua bao gạo để tìm một món đồ cho cô đào cải lương đánh rơi trong phòng trà… vài chục năm sau ông con lại sống như kẻ ăn mày.

- Ông bố cặm cụi làm việc suốt đời tao dựng gia tài khổng lồ. Ông con trở thành “công tử” ăn chơi phung phí, bao gái, đua đòi, ném tiền qua của sổ… chẳng mấy chốc phá nát sự nghiệp của cha ông.

- Bố mẹ quyền cao chức trọng, ông con không chịu học hành mở mang kiến thức, vòi tiền bao gái, tụ họp băng đảng, lái xe đua lượn trên đường phố, nghiện ngập xì ke ma túy, cuối cùng “con dại cái mang” bố mẹ mất chức, tiếng xấu để đời.

- Ông chồng quyền cao chức trọng, bà vợ tưởng mình là “vua” lợi dụng quyền thế, đỡ đầu sòng bài, buôn lậu, mua quan bán chức… dân chúng oán than, báo chí phanh phui, cuối cùng thì ông chết, dân chết chứ bà không chết… Tên tuổi những “ác phụ” này còn lưu truyền cho tới bây giờ.

- Bà làm thủ tướng đóng vai thanh sạch, ông ở nhà tưởng không làm gì cả nhưng thực sự lại là “thủ tướng trong bóng tối” sắp xếp mọi chuyện… cuối cùng bà bị dân chúng tố cáo phải lưu vong. Hãy cứ qua xứ Pakistan hỏi xem bà là ai?

- Bố mẹ làm ăn chắt chiu cả đời để lại gia tài cho con nhưng di chúc không rõ ràng hoặc không di chúc, anh chị em không nhường nhịn nhau, đưa nhau ra tòa, có khi giết nhau… máu mủ chia lìa. An em giết nhau để tranh đoạt ngôi vua, tranh đoạt gia tài là chuyện thường tình của thế gian.

- Ông nghèo thì gia đình êm ấm. Khi ông giàu có lên thì gái đẹp, ca sĩ, đào cải lương, người mẫu nó bu vào, cuối cùng ông “đá văng” người vợ già thời “tấm mẳn” ra ngoài đường… gia đình tan nát.

- Bà nghèo thời còn chân lấm tay bùn thì khép nép bên chồng. Khi bà giàu lên theo thói “trưởng giả học làm sang” sửa sang sắc đẹp, trưng diện, hát karaoke… nhìn lại ông chồng cũ thấy sao quê mùa quá. Thế là bà rước trai tơ về nhà, có khi âm mưu giết chồng để chiếm đoạt tài sản và vui vầy duyên mới. Phải chăng có khi nghèo mà hạnh phúc, giàu là thảm họa?

- Bà hết lòng lo cho ông ra tranh cử tổng thống để hy vọng làm đệ nhất phu nhân. Có ngờ đâu tiền vận động tranh cử ông chuyển cho “cô bồ” chuyên chụp ảnh cho ông rồi có con với bà này. Ông dấu diếm mãi cuối cùng báo chí phanh phui, bà vợ hận quá nạp đơn ly dị, cuối cùng chết vì ung thư vú. Ông bị dân chúng nguyền rủa. Hãy cứ qua Mỹ hỏi xem ông ứng cử viên tổng thống đẹp trai này là ai. Câu hỏi đặt ra là… nếu ông không ra ứng cử tổng thống và chấp nhận vị thế thượng nghị sĩ thì có lẽ ông bà sẽ sống với nhau rất đẹp cho đến ngày bà qua đời. Ôi cái “mịch phong hầu” tìm công danh sự nghiệp nó tàn hại người ta!

- Ông dùng tiền mua rồi chắt chiu, nâng niu từng món đồ cổ rồi hãnh diện trưng bày cho mọi người xem. Có ngờ đâu khi ông chết đi, ông con không chuộng đồ cổ, bán hết để mua đấu giá quần áo, đồ lót, các món lặt vặt của các nữ tài tử Hollywood nổi tiếng đã chết hay các bức thư tình của các bà hoàng, vợ tổng thống năm xưa… giá cả trăm ngàn có khi cả triệu đô-la. Nếu ông sống lại chắc ông sẽ “buồn năm phút” và chửi rủa ông con bất hiếu!

Bạn ơi, trí tuệ là của cải khổng lồ vô tận, còn của cải vật chất như gió thoảng mây bay:

- Bằng trí tuệ con người có thể “đằng vân” bằng máy bay, lặn dưới nước như cá bằng tàu ngầm, đi trong lòng đất bằng đường hầm, chạy phoong phoong trên mặt đất còn hơn cả ngựa bằng xe hơi, xe hỏa và khám phá vũ trụ bằng phi thuyền, hỏa tiễn.

- Bằng trí tuệ con người có thể tìm kiếm thêm những tài nguyên trong lòng đất, dưới lòng biển như dầu hỏa, khí đốt, than đá, quặng mỏ, đất hiếm v.v… Và trong tương lai có thể tìm kiếm thêm nguyên liệu trên hỏa tinh, mặt trăng để bù đắp cho khối lượng tài nguyên trên mặt đất ngày ngày càng khô cạn.

- Bằng trí tuệ con người đã khám phá ra biết bao “thần dược” để cứu nhân độ thế, chữa bệnh nan y, lắp ghép cơ thể, chữa bệnh hiếm muộn, kéo dài tuổi thọ v.v…

- Bằng trí tuệ con người có thể khám phá sự hình thành vũ trụ qua học thuyết “Big Bang” chứ không phải do một ông thần nào hóa phép.

- Bằng trí tuệ con người sẽ thoát khỏi ám ảnh của “thần quyền” đã thống ngự con người mấy ngàn năm nay. Giáo chủ của một tôn giáo có thể đem lại niềm tin nhưng không thể cứu lành bệnh tật. Nếu có thể cứu lành bệnh tật thì có lẽ chúng ta chẳng cần đến đại học y khoa, bác sĩ, thuốc men, bệnh viện mà chỉ cần dựng tượng vừa rẻ tiền, vừa đỡ tốn ngân sách quốc gia vửa đỡ tranh cãi um sùm trong quốc hội.

- Bằng trí tuệ con người sẽ thấy chỉ có sự hòa hợp, cảm thông và tình thương mới giải quyết được những vấn đề của nhân loại chứ không phải bạo lực, o ép, khống chế, cấm vận, đe dọa.

- Một đất nước mà có nhiều trí thức, khoa học gia sẽ là khối tài sản vô giá và từ từ sẽ thống trị thế giới.

- Trí tuệ là biển cả mênh mông ai cũng có thể vào. Không ai có quyền ngăn cấm ai, hoàn toàn miễn phí (free).

- Biển trí tuệ là Biển Tự Do và cao cả nhất và giải thoát nhất. Sụ cùm kẹp hay u tối của trí tuệ là nỗi bất hạnh nhất của con người.

- Không có gì tốt lành cho bằng các thiện tri thức ngồi chung với nhau.

- Do đó không có gì nguy khốn cho bằng sự tập họp của ngu dốt và hung ác. Khi đó đất nước sẽ tan nát, hận thù chia rẽ,chiến tranh, tài nguyên thiên nhiên bị phá hủy, bán rẻ bởi các lãnh chúa “war lord”. Sinh mạng người dân sẽ như con giun, cái kiến..Và đất nước sẽ biến thành địa ngục.

Bạn ơi.

Theo đạo Phật, của cải vật chất là “hữu lậu” tức sinh phiền não. Còn trí tuệ là của cải “vô lậu” không phát sinh phiền não.

Các thiện trí thức, khoa học gia của thế giới đang cống hiến trí tuệ cả đời mình cho nhân loại đều có cuộc sống khiêm tốn. Trong khi các đào hát, điện ảnh, ca sĩ, người mẫu trong kỹ nghệ giải trí (entertainment) mua vui “khóc cười” trong giây lát cho nhân thế hầu hết đều sống ồn ào, dâm ô, trụy lạc.

Chư Phật chư vị Bồ Tát sống trong biển trí tuệ còn chúng sinh ngụp lặn trong biển ái dục.

Chư Phật chư vị Bồ Tát tạo dựng sự nghiệp bằng Trí Tuệ. Chúng sinh tạo dựng sự nghiệp bằng của cải vật chất hiện giờ đang được đo bằng đô-la, xe cộ, iPhone, iPad…

Thế nhưng cũng xin bạn nhớ cho, Trí Tuệ phải đi đôi với Từ Bi. Trí tuệ mà không được đạo đức soi đường cũng là thảm họa, trước hết cho chính tâm hồn mình, sau đó là cho nhân loại.

Bạn ơi xin bạn nhớ cho: Không có thứ phước đức nào lớn cho bằng sự thông thái của trí tuệ. Có trí tuệ là có tất cả.
Đào Văn Bình


Duyên Phật pháp.

Tôi năm nay 36 tuổi, là kỹ sư xây dựng. Kể từ khi tốt nghiệp đại học cũng như sau khi lập gia đình, vì công việc nên tôi thường xuyên xa gia đình, xa vợ con để đi đến các công trường xây dựng trên khắp mọi miền đất nước.

Cuộc đời tôi chắc hẳn sẽ cứ tiếp tục như vậy, tức là: đi làm, hàng tháng gửi tiền lương về cho vợ con; vài ba tháng về thăm nhà một lần hoặc tranh thủ đi công tác ghé về thăm cha mẹ, vợ con. Nhiều lúc tôi tự hỏi: “Mình sinh ra để làm gì? Ăn ngày ba bữa, quanh năm lam lũ kiếm tiền lo cho gia đình, rồi khi đau ốm, bệnh tật, già đi và chết! cuộc đời chỉ có vậy thôi sao??”;

Rồi tôi lại tự hỏi: “Tại sao trên đời này, kẻ thì ăn không hết, người thì làm không ra?” và rất nhiều câu hỏi khác nữa mà cuối cùng cũng không có câu trả lời nào làm cho tôi cảm thấy thuyết phục, mặc dù tôi đã tìm hiểu và nghiên cứu rất nhiều loại sách như: Kinh dịch, tử vi lý số, Thái ất thần kinh, các sách báo về khoa học và sách của các nhà học giả giải thích về các hiện tượng trong đời sống con người v.v…

Xin nói thêm một chút về bản thân. Trước đây, tôi là một người chỉ được học tập để trở thành một kỹ sư xây dựng, vì vậy mà tôi chỉ tìm hiểu về khoa học, ngoài ra tôi không theo và cũng không tin bất kỳ một tôn giáo nào, kể cả Phật giáo đương đại.

Với lòng ham mê tìm hiểu và mong giải đáp những câu hỏi như đã nói trên, tôi lên mạng tìm kiếm và tìm hiểu về khoa học vũ trụ. Ban đầu đọc và thấy nhiều điều hấp dẫn, thích thú… càng đi sâu tìm hiểu và tôi đặt ra câu hỏi “vũ trụ được sinh ra như thế nào? Có bao nhiêu vũ trụ như thế? Vũ trụ có được sinh ra và diệt vong rồi lại được tái sinh không? Khi vũ trụ bị diệt vong thì loài người có còn tái sinh không? Cũng bị diệt vong hay đi về đâu? v.v…”

Và rồi những câu hỏi đó khoa học đương đại cũng đang đi tìm câu trả lời mà chưa được. Và như vậy, câu hỏi “Mình sinh ra để làm việc, kiếm tiền lo cho gia đình, chịu đựng nhiều áp lực, nhiều khổ đau… và rồi cũng sẽ chết như những người đã chết ư?” cứ theo tôi cho đến một ngày…

Đó là vào dịp tết âm lịch năm 2010 (tức cách đây hơn một năm) khi tôi về quê ăn tết cùng gia đình, tôi có dịp ngồi đàm đạo với người bạn thân từ thưở còn học cấp 2 cho đến Đại học và hiện là chồng của em vợ tôi (ở quê tôi còn gọi là bạn cọc chèo). Suốt buổi chiều hôm đó, hai chúng tôi nói rất nhiều chuyện, tranh cãi đủ thứ về thế sự, về khoa học, về thiên văn và vũ trụ v.v… và rồi bạn tôi nói về Phật giáo, về con đường Bát Chánh Đạo, về con đường giải thoát của Phật do Trưởng Lão Thích Thông Lạc đã dày công dựng lại…

Ban đầu, vì chưa hiểu nên tôi dùng mọi lý lẽ và kiến thức hiểu biết thế gian và khoa học để đối chất, để bảo vệ lý lẽ của mình, nhưng với sự giải thích của bạn tôi bằng tri kiến, bằng những hiểu biết về Chánh pháp v.v… Và ngay trong chiều hôm đó tôi đã bị thuyết phục.

Là người ham học hỏi và tìm hiểu những điều hay, những gì thuộc về chân lý… tôi liền đề nghị bạn tôi cho mượn một số tài liệu nói về Phật pháp do Trưởng Lão Thích Thông Lạc là tác giả để đọc, nghiên cứu, tìm hiểu thêm. Và những trang sách đầu tiên tôi được đọc là bài viết về “Món ăn giải thoát”. Sau này, khi tôi đã hiểu rõ hơn về Phật pháp, nghĩ lại tôi mới thấy buổi đàm đạo với bạn tôi ngày hôm ấy chính là ngày tôi có đủ duyên lành để gặp được Chánh pháp của Phật, vợ tôi và em vợ tôi cũng là những người có duyên nợ nhân quả với hai chàng rể vừa là bạn thân vừa là những người có duyên với Chánh pháp của Phật.

Suốt một tuần nghỉ tết âm lịch, thi thoảng tôi lấy xe máy đèo vợ con đi chúc tết một số bà con ở gần. Thời gian còn lại tôi vùi đầu vào đọc và đọc những tài liệu về Phật pháp do bạn tôi tải về từ trên mạng internet và in ra tặng tôi. Càng đọc tôi càng thấy hứng thú, thấy hấp dẫn và đầy lôi cuốn. Từ đây, một chân trời kiến thức đầy khoa học và mới mẻ mà tôi trước đó chưa bao giờ được biết đến đã mở ra để rồi đó cũng là con đường mà tôi sẽ đi sau này.

Tôi thấy trong kinh sách nói về những khả năng hiểu biết của Tuệ Tam Minh, về thần thông của người đã chứng quả ALAHÁN quả là ngoài sức tưởng tượng của con người… Nhưng điều quan trọng chính là nền đạo đức nhân bản – nhân quả của đạo Phật, những tri kiến giải thoát của đạo Phật mới có thể giải thích được mọi câu hỏi đang thắc mắc trong đầu tôi, và điều này đã tạo cho tôi có được niềm tin ban đầu về Phật Pháp.

… Những lúc buông sách xuống nghỉ ngơi và nằm suy ngẫm, tôi nhìn vào thân thể mình để tìm kiếm xem cái tâm mình nó là gì? Nó nằm ở đâu? Lúc đó tôi vẫn còn tưởng nó nằm ở đâu đó gần Quả Tim ấy chứ! Giờ ngồi nghĩ lại thấy không thể nhịn cười được, vợ tôi lại gần tôi và hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?” tôi liền trả lời: “Anh đang tìm xem không biết cái Tâm của mình nó nằm ở chỗ nào?!”

Rồi hơn một tuần nghỉ tết qua đi, tôi bắt đầu trở lại đơn vị công tác. Việc đầu tiên tôi quyết định làm ngay trong tuần đầu đi làm đó là quyết tâm bỏ thuốc lá trong vòng một tuần, đồng thời bỏ luôn bia rượu và các loại chất uống khác, chỉ uống nước lọc mà thôi. Hồi đó tôi nghiện thuốc lá rất nặng, mỗi ngày phải hút gần 2 gói thuốc lá, lại thường hay uống bia rượu (do tính chất nghề nghiệp…) và tôi còn bị mắc một căn bệnh là mỗi lần đi đại tiện là ra máu tươi rất nhiều, căn bệnh này xuất hiện từ năm 2005. Cũng vì thói quen hút thuốc lá, uống bia rượu và  căn bệnh nói trên và cơ thể tôi tuy béo nhưng rất yếu, thường hay bị mệt mỏi, dã dượi…

Thử thách ngày đầu tiên tôi bỏ thuốc lá là tôi thử xem nghị lực của mình đến đâu, bằng cách là tôi đi vào cơ quan bằng xe máy (chạy từ TP Đồng Hới vào TP Đà Nẵng với cự ly 300km, cả đi và nghỉ mất khoảng hơn 7 giờ đồng hồ) mà không hút một điếu thuốc nào cả, mặc dù trong túi vẫn còn để lại duy nhất 1 điếu thuốc.

Xin nói thêm là năm 2006 tôi đã rất khổ sở để bỏ thuốc lá, nhưng vẫn không bỏ được, sau đó mấy lần nữa cũng bị thất bại, lúc đó tôi nghĩ có lẽ không thể nào bỏ thuốc lá được. Giờ đây, chạy xe máy đường dài vào Đà Nẵng, với một người nghiện thuốc lá như tôi mà không hút đến 1 điếu thuốc nào, các bạn có tin được không? Lúc đó hành trang và vũ khí của tôi để vượt qua thói quen hút thuốc lá đó là gì? Đó chính là lòng quyết tâm và pháp Như Lý Tác Ý mà tôi đã được biết khi nghiên cứu kinh sách trong mấy ngày tết. Nhưng điều quan trọng đó là trong tôi có một niềm tin vào Phật Pháp đủ để cho tôi tin rằng mình sẽ bỏ được thuốc lá chỉ trong một tuần mà không hề khó khăn và mệt nhọc nhờ vào pháp tác ý, mà cụ thể là những câu tác ý do tôi tự đặt ra và có cả câu tôi tự trạch ra để tự kỷ ám thị mình nữa.

Xin ví dụ ra để các bạn tham khảo:

+ Câu tác ý:

- Hút thuốc lá đem đến bao nhiêu bệnh tật hiểm nghèo cho cơ thể, từ nay không được hút nữa.
- Hút thuốc vừa làm khổ mình, vừa làm khổ vợ con khi bệnh tật xảy đến, hãy bỏ ngay không hút nữa v.v…

+ Câu tự nhắc mình:

- Mày là một con người có học, đã làm cha rồi, làm chủ gia đình, điều khiển được nhiều người trong công việc, vậy mà sao ngu si đến nỗi để cho điều thuốc là vô tri nó sai khiến mình vậy?!

Hồi đó, lúc mới đọc qua vài cuốn sách mỏng về chánh pháp của Phật do Trưởng lão viết (lúc đó chưa đọc bộ sách Đường về xứ Phật và nhiều quyển sách khác nữa) do đó câu tác ý và câu trạch pháp còn chưa được sắc xảo và hơi dài dòng, nhưng cũng đủ để tôi vượt qua trong việc bỏ thuốc lá. Điều quan trọng là phải tác ý đúng thời, tức là khi khởi niệm thèm thuốc thì phải tác ý và nhắc tâm mình ngay để dập tắt ý nghĩ thèm thuốc lá đi. Cứ như vậy, sau một tuần tôi không còn thèm thuốc lá nữa, và cũng không có khó khăn mệt nhọc gì cả.

Đạt được kết quả đó tôi thấy vui mừng khôn tả, liền gọi điện về báo cho vợ con mừng, đồng thời cũng không quên báo cho bạn tôi nữa. Lúc này tôi thấy Phật pháp quả là vi diệu, lòng tin trong tôi về Phật pháp tăng lên rất nhiều và tôi quyết định tập ăn chay trong vòng một tháng để chuyển sang trường chay.

Tôi vốn là người hay thích ăn thịt cá và thường xuyên đi nhậu nhẹt với cơ quan, với bạn bè… và đặc biệt thích tiết canh các loại. Việc bỏ qua ăn chay làm tôi thấy không dễ dàng chút nào, song với niềm tin đang có và những hiểu biết về Đức Hiếu Sinh, thế nào là ăn chay .v.v… mà tôi vừa được đọc cùng với pháp Như lý tác ý và lòng quyết tâm, tôi nghĩ tôi sẽ làm được.

Mấy ngày đầu tiên, việc ăn chay thật là khó khăn, tôi ăn mà cố nuốt cho qua bữa và vẫn còn thèm thịt cá lắm. Rồi tôi hay suy tư về sự đau khổ của chúng sinh khi bị giết thịt trong bữa ăn và thấy mình không dám nghĩ đến thịt cá nữa. Đến ngày cuối cùng của tuần đầu tiên kể từ ngày ăn chay, tôi nhớ lại lời của Trưởng Lão dạy: “Hãy quán ăn thịt cá như ăn thịt con mình” và tôi suy nghĩ quán xét câu đó. Vậy là tôi đủ lực để chuyển qua Trường chay chỉ sau một tuần mà không có còn khó khăn nữa. Mỗi bữa ăn chay tiếp theo tôi thấy lòng mình thanh thản và long yêu thương chúng sinh trong tôi bắt đầu được sinh ra và lớn dần lên kể từ lúc đó.

Việc chỉ sau hai tuần tôi bỏ được thuốc lá, bia rượu và Trường chay đã làm cho vợ con và những người thân ngạc nhiên hết mức, “thật là ngoài sức tưởng tượng” như vợ tôi đã nói.

Từ đó, tôi tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi để lên mạng tìm đọc và nghe băng giảng của Thầy về Chánh pháp của Phật, đồng thời nhờ bạn tôi phôtô được bộ sách Đường Về Xứ Phật (10 tập) và tôi cũng xin từ Cô Út ở tu viện gửi ra được vài cuốn khác nữa. Trong vòng hai tháng sau đó tôi chủ yếu là đọc hết tất cả những sách của Thầy Thông Lạc mà mình có, lúc đó thú thật là lần đầu biết đến Phật pháp nên có nhiều từ, danh từ, khái niệm còn chưa hiểu nghĩa là gì, thật là khó hiểu. Nhưng tôi không vì thế mà nản lòng. Tôi vừa đọc, vừa đối chiếu từ quyển này qua quyển khác và ghi nhớ, dần dần cũng được rõ nghĩa tất cả. Có một điều cần phải nói thêm là khi đọc sách Thầy, tôi đọc say mê không biết mệt mỏi, đọc và hiểu rất nhanh, tựa như mình đã học từ khi nào, giờ chỉ đọc lại mà thôi.

Trở lại việc bỏ thuốc lá, bia rượu và trường chay mà tôi đã khỏi được căn bệnh đi ngoài ra máu chỉ sau vài tháng mà không hề tốn một viên thuốc (tìm hiểu ra thì đó là bệnh Trĩ nội và đã rất nặng do nó phát bệnh từ năm 2005).

Quy Y Tam Bảo.

Đầu tháng 5 năm 2010, tức là sau ba tháng kể từ ngày tôi gặp được Chánh Phật Pháp. Bạn tôi (người đã tiếp duyên cho tôi như đã kể trên) và một anh bạn đồng nghiệp do tôi tiếp duyên trước đó nửa tháng. Cả 3 chúng tôi lên đường vào Tu Viện Chơn Như với mục đích để cúng dường, cầu pháp và xin Quy Y Tam Bảo. Do nhân duyên nên cả 3 chúng tôi vào Tu viện ở khu do Cô Út quản lý.

Ngay trong chiều ngày 05/5/2010 cả 3 chúng tôi đã được Quy Y Tam Bảo và Thầy đã ban cho pháp danh theo đặc tướng để tu. Tôi là Minh Trí, bạn tôi là Minh Phước và anh bạn đồng nghiệp của tôi là Minh Tâm.

Lúc vào tu viện, chúng tôi được nghe kể ngày hôm qua có một bà lão gần 100 tuổi quỳ cả ngày ở nhà khách để mong được gặp Thầy, nhưng do chưa đủ duyên nên đành ra về mà không gặp được Thầy. Vì vậy mà mọi người nói với 3 chúng tôi là lúc này gặp Thầy là gần như không tưởng, hai người bạn đi cùng tôi nói: “Nếu không gặp được Thầy thì lần sau lại thu xếp để vào nữa”. Riêng tôi, như có một nềm tin mãnh liệt rằng khoảng 9 giờ trưa mai sẽ được gặp Thầy và tôi đã nói ra để động viên mọi người như thế.

Và niềm tin đó đã thành sự thật! 9 giờ sáng ngày 06/5/2010 Thầy đã sang bên Cô Út do một công việc khác và cũng là nhân duyên để chúng tôi được gặp Thầy. Tuy thời gian Thầy tiếp chuyện 3 anh em chúng tôi không dài nhưng cũng đủ để cho chúng tôi cảm nhận được đây là vị Minh Sư, một bậc Thiện Hữu Tri Thức mà chúng tôi cần nương tựa trên bước đường tu học sau này.

Khi Thầy chào từ biệt chúng tôi để về Thất, tôi đã quỳ xuống đất đảnh lễ Thầy 3 lễ như là một kẻ ngoại đạo tỏ lòng tôn kính và biết ơn sâu sắc khi được Thầy khai thị để biết được con đường đi từ chỗ tối ra nơi ánh sáng.

Sau khi thỉnh kinh sách và thọ thực xong, 3 anh em chúng tôi nghỉ ngơi đến 2 giờ chiều và chào Cô Út cùng mọi người ra về. Trong lòng mỗi người đều mang một nỗi niềm riêng, song ai cũng rất hạnh phúc khi chuyến đi đầu tiên thật mỹ mãn.

Nguồn: giotnangchonnhu.org
Và đây là bộ sách của Thầy Thích Thông Lạc mà tác giả Blog đã sưu tập (tạm thời), bạn có thể tải về: Click tại đây
Previous Post
Next Post