Ăn cắp ở Việt Nam!

Nói ra thì buồn. Ở mình có thói ăn cắp hở ra cái gì là mất cái đó. Sống trong một đất nước lúc nào cũng lo sợ bị "Ăn Cắp". Từ cái nhỏ đến cái lớn, từ cái hữu ích đến cái vô ích, tất cả đều bị ăn cắp. Người ta thi nhau ăn cắp đến tối tăm mặt mũi. Trung thực thường bị gọi là  không biết thời thế”

Ăn cắp nhiều đến nỗi có cả tục ngữ để hợp pháp hóa hành vi ăn cắp:

Thằng to ăn to, thằng bé ăn bé, thằng đi chăn nghé thì ăn cái đòng đòng

Đó là một câu tục ngữ điển hình nguy hại.

Nhiều người đổ cho là “bần tiện thì sinh bất nhân”. Nghèo túng quá sinh trộm cắp vậy nhưng một thực tế mà tôi thấy người ta ăn cắp hàng ngày bất kể cuộc sống có dư dả cỡ nào đi chăng nữa. Và càng những người có quyền có danh có phận thì lại là những kẻ ăn cắp cỡ bự. Xưa rồi cái hình ảnh kẻ ăn cắp là những kẻ nghiện hút xăm trổ đầy mình. Kẻ ăn cắp bây giờ còn là những tay tri thức cuội với cổ cồn áo trắng đi xe đẹp ở nhà lầu và đeo kính trắng.

Bà phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã từng nói là.” Ở Việt Nam bây giờ cái gì người ta cũng ăn”, ăn ở đây là ăn cắp.

Bác sĩ ăn cắp tình thương. Ăn cắp thuốc tiêm chủng ngừa bằng cách chia phân lượng thuốc tiêm ra nhiều phần, không đủ tiêu chuẩn, "ăn cắp" thủy tinh thể nhân tạo của Mỹ, rồi thay thế bằng sản phẩm Ấn Độ để "ăn cắp" giá tiền sai lệch. Thử vào bệnh viện đi, nếu bạn không bồi dưỡng cho cô hộ lý thì đố bảo cô ấy thao tác nhẹ nhàng được. Làng tôi có một chú đi viện mổ ruột thừa chỉ vì quên chưa bồi dưỡng cho cô hộ lý mà khi thay bông băng cô ấy chẳng thèm bôi nước vào vết thương để lột bông băng ra, thay vào đó là cô ấy cầm tay lột mạnh một cái. Thử hỏi đối với một vết mổ mới được khâu mà lột bông băng như vậy thì người bệnh đau đến nỗi nào. Hàng ngày những câu chuyện được truyền tai khi đi bệnh viện, muốn tiêm không bị đau, muốn truyền dịch được nhẹ nhàng thì phải bồi dưỡng cô hộ lý như một hồi chuông gióng lên cảnh tỉnh về tình trạng tình thương giữa con người với con người bị ăn cắp nghiêm trọng

Giáo viên ăn cắp kiến thức. Tình trạng giáo viên lên lớp dạy qua loa giữ kiến thức để về nhà dạy thêm đã không còn xa lạ. Hồi cấp 3 tôi có cô giáo chủ nhiệm dạy môn Hóa, hầu như lên lớp cô chả dạy gì ngoài mấy công thức Hóa vớ vẩn, nếu không đi học thêm thì không thể nào thi đỗ đại học được với cái kiểu dạy dỗ như vậy. Đó là còn chưa kể đến trường hợp Giáo sư "ăn cắp" công trình trí tuệ của người khác, ăn cắp đề tài khoa học của người khác. Cái này đầy rẫy ra đó.

Thằng nhà thầu thì ăn cắp sắt thép nhựa đường xi măng. Ông chủ ăn cắp cái lớn, nhân viên ăn cắp cái nhỏ, chị đồng nát thì ăn cắp sắt vụn. Điều này giải thích vì sao đường xá ở Việt Nam mình chưa làm đã hỏng, chất lượng vô cùng tồi tệ nhưng chi phí thì lại cao hơn cả bên Mỹ tới 10 lần. Nếu ai đọc đến đây mà chửi tôi là tôi nói xấu hết người này người khác thì hãy bỏ thời gian qua nước ngoài đi để mở to mắt ra xem đường xá của họ, xem cách họ làm việc, cách họ bán hàng rồi hãy chửi tôi.

Còn vài thằng nữa ăn cắp gấp mấy lần nhưng tôi chán chẳng thèm kể chúng nó ra đây bởi ai cũng biết chúng nó là ai rồi.

Tôi cũng không muốn liệt kê mấy kẻ ăn cắp xe, ăn cắp chó, hay ăn cắp điện thoại…. bởi đó là bọn ăn cắp tép riu. Nạn nhân của chúng chỉ là một cá thể. Cái ăn cắp mà tôi muốn bàn tới ở đây là đạo đức xã hội với một quy trình ăn cắp bài bản được hợp thức hóa và được ngụy trang bằng vẻ ngoài hào nhoáng. Cái đó mới là cái nguy hiểm.

Nhưng tóm lại chúng cũng là một lũ ăn cắp. Chúng giống nhau vì tâm hồn thì như một vũng bùn lầy, đạo đức của chúng đều bốc mùi và thủ đoạn ăn cắp thì tinh vi hơn cả hệ điều hành IOS

Vừa rồi tôi có đi Thái Lan. Cộng đồng người Việt mình bên đó kinh doanh và làm ăn rất khá. Khi tôi hỏi về kỉ niệm khi hồi hương du lịch thì chỉ nhận được những cái lắc đầu. Những câu nhận xét ngô nghê khi vốn tiếng Việt không rành về ăn cắp cũng như lừa đảo ở Việt Nam mà họ gặp phải khi đi du lịch làm tôi vừa buồn cười vừa xấu hổ. Chấp nhận sao nổi khi mình mua 7 con cá mực to nặng 1 cân để rồi khi về nhà mới phát hiện ra đã bị đánh tráo thành cá mực nhỏ. Lúc đó tôi chỉ muốn có chỗ nào để chui xuống bởi xung quanh chỉ có 1 mình tôi là người Việt chính gốc.

Khi mà mất đồ người ta không chỉ chửi thằng ăn cắp mà còn chửi luôn cả người bị mất cắp là không có kĩ năng bảo quản đồ đạc thì thực trạng xã hội đã rất trầm trọng. Khi mà người dân thành phố phải sống trong hàng rào dây thép gai sau một cánh cổng sắt cao 2 mét với camera giám sát mà vẫn không cảm thấy an toàn. Khi mà mặt hàng cửa chống trộm vẫn là mặt hàng bán chạy thì khi đó chúng ta còn phải cảnh giác tất cả những nghi vẫn xung quanh mình. Thử về Hà Nội mà xem. Ví dụ điển hình là khu đô thị Mỹ Đình với những biệt thự hàng chục tỉ được bao vây xung quanh kín kẽ tới mức tôi buột miệng ra 2 câu thơ:

Nhìn xa thì tưởng nhà lao
Đến gần mới biết tường bao nhà giàu

Lịch sử thì sao. Ăn cắp từ trong lịch sử, mà thủ phạm lại là những trạng nguyên, những nhà ngoại giao. Chắc ai cũng biết nguồn gốc hạt Ngọc Mễ hay còn gọi là hạt Ngô được mang vào nước ta bằng cách nào. Cách đó có xứng đáng với tư cách của một con người nổi tiếng trong lịch sử không. Dẫu vẫn biết ngài là người có công mang giống Ngô về cho nước ta nhưng không nhất thiết là phải bằng con đường trộm căp và trốn Hải quan như vậy. Bởi dù gì thì hành vi ăn cắp nó vẫn là ăn cắp thôi, bất kể anh có viện lý do gì để bao biện cho động cơ ăn cắp của anh. Tôi còn nhớ câu chuyện nguồn gốc hạt Ngô được dạy từ hồi tôi học tiểu học, đặt một câu hỏi các bậc làm giáo dục. Chẳng phải họ đang dạy một thế hệ trẻ ăn cắp???

Tôi sẽ không nói sâu đến việc rạch hành lý trộm đồ ở sân bay bởi báo chí đã đưa quá nhiều. Người ta sẵn sàng ăn cặp ở những nơi là bộ mặt của quốc gia thì ngán gì việc ra nước ngoài ăn cắp trong siêu thị của người ta. Nhìn mấy tấm biển cảnh báo ăn cắp được in bằng tiếng việt ở bên Nhật, bên Hàn.Chán chưa.

Người xưa có câu. Thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Thử hỏi ở nước mình kẻ bất chính có chừa một ai. Từ kẻ đầu bạc đến kẻ đầu xanh, từ người chức to đến người chức nhỏ, từ kẻ lành lặn đến người què quặt. Hễ có cơ hội là họ ăn cắp, ăn cắp đến tối tăm mặt mũi. Ăn cắp không chừa một cái gì cả

Nhiều nhà tâm lý học, xã hội học nghiên cứu hành vi ăn cắp như một loại bệnh lý. Nhưng tôi không quan tâm tới căn bệnh đó vì nó là biểu hiện của bệnh tâm thần. Cái tôi quan tâm là ở Việt Nam mình ăn cắp là một hành vi mang tính xã hội bởi hành vi trộm cắp có cả ở những con người khôn ngoan có học vấn, có địa vị và được ngụy trang tinh vi với những mĩ từ đẹp đẽ. Và một xã hội suy đồi là đất tốt cho hạt giống ăn cắp này mầm và sinh sôi.

Cách điều trị ăn cắp. Hãy trong sạch từ trong tâm hồn của chính mình. Trong sạch từ trong hành vi và công việc của mình. Hãy lấy mình làm tấm gương cho những người xung quanh mình. Phải chứng minh cho họ thấy rằng sống không trộm cắp hạnh phúc biết bao nhiêu, nhẹ đầu nhẹ óc biết bao nhiêu. Hãy góp gạch xây nên một xã hội trong sạch ngay từ chính mỗi chúng ta. Nếu không thể thay đổi cả xã hội thì trước nhất hãy thay đổi chính bản thân mình. Dũng cảm lên đừng sợ bị gọi là “ không biết thời thế”

Previous Post
Next Post