Sẵn
sàng hay không, một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối.
Sẽ
không còn bình minh, không còn phút, không còn giờ, không còn ngày.
Mọi
thứ bạn lượm lặt, dù cất trong kho hay đã quên mất, đều sẽ sang tay người khác.
Tài
sản, danh vọng và quyền lực phù du của bạn sẽ tàn lụi vào hư không.
Bạn
có gì, hay ai nợ bạn, cũng thành vô nghĩa.
Thù
Hằn, Cay Đắng, Bực Tức, và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất.
Mọi
Hy Vọng, Tham Vọng, Kế Hoạch, và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan.
Thắng
hay Bại, đã từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ.
Bạn
từ đâu đến, hay đã sống bên phía đường nào, rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa.
Bạn
đẹp hay thông thái, điều đó sẽ thành vô nghĩa.
Giới
tính và mầu da của bạn cũng không thành vấn đề.
Vậy
điều gì có ý nghĩa? Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn?
Ý
nghĩa không nằm trong cái bạn mua, nhưng trong cái bạn xây; không nằm trong cái
bạn lấy, nhưng trong cái bạn cho.
Ý
nghĩa không nằm trong thành công, nhưng trong tầm quan trọng.
Ý nghĩa
không nằm trong điều bạn học, nhưng trong điều bạn dạy.
Ý
nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh, làm cho người
khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn.
Ý
nghĩa không nằm trong khả năng, nhưng trong nhân cách của bạn.
Ý
nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết, nhưng trong bao nhiêu người sẽ
thấy mất mát khi bạn ra đi.
Ý
nghĩa không nằm trong ký ức của bạn, nhưng trong ký ức của những người yêu
thương bạn.
Ý
nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc gì, trong bao lâu”.
Sống
một cuộc đời có Ý Nghĩa, đó không phải là Sự Tình Cờ.
Đó
không phải là Hoàn Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn.