Mong manh và ngắn ngủi

Hãy thử tưởng tượng đi chỉ 5 phút thôi thân thể này sẽ biến thành tro ngay lập tức trong lò thiêu, hoặc da thịt này sẽ sình thối, nứt nẽ chảy nước rồi rã ra với mùi hôi thối nực nồng.

Chỉ vài phút thôi khi hơi thở không còn trong thân xác này thì một dấu chấm hết, không còn gì cả, mất tất cả, không còn một dấu vết gì của một con người này trên thế gian cả! biến mất như một cơn gió thổi qua! chỉ còn là hư không.

Vậy mà ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức nuôi dưỡng cái thân này, bao nhiêu công sức xây dựng cơ ngơi, hoạch định tương lai lâu dài, dùng hết cả sức lực của mình đấu tranh giành giựt, tính toán thâu đêm để rồi chỉ 5 phút thôi tất cả thành tro bụi ngay lập tức, ta có giống con Dã Tràng không?  xây dựng lâu đài cát cho sóng biển cuốn đi.

Ngắn ngủi làm sao một kiếp người, mong manh làm sao một cuộc đời, ta bất lực với sự chấm dứt của nó, không thể kéo dài, không thể van xin mà thật ra kéo dài để làm chi nếu sự tồn tại của con người chỉ là một chuổi những phiền muộn, lo toan, tranh giành, tính toán, hồi hộp, giận hờn, đau đớn bệnh hoạn,  chứ có phải là cuộc sống thiên đàng đâu.

Thế mà chúng ta không nhận ra giá trị của sự tồn tại cái thân này để tận hưởng và sử dụng cho xứng đáng những tháng ngày nó còn tồn tại, để khi nó hoại ta không thấy tiếc nuối mà sẽ hài lòng vì mình đã sử dụng, sống đầy ý nghĩa một cuộc đời.

Nhận thức sâu sắc về thực tế này là một sự chánh niệm, tỉnh thức đầy trí tuệ, nó giúp ta sống đúng nghĩa, cư xử hợp lý, hành động không nông nỗi bởi ta biết được hạnh phúc trong thực tại mới có ý nghĩa, còn những gì mong đợi cho tương lai, kiếp sau thật hư vọng.

Tin sâu nhân quả, sống thuận theo nhân quả, tức biết những gì xấu nên tránh, những gì thiện nên làm là ta đã tiên đoán được một cuộc đời tiếp theo của thân này rồi vậy có cần thiết phải quá lo lắng “ ta sẽ về đâu sau khi bỏ thân này không? “  

Hãy sống thật sự, hãy cảm nhận từng phút giây trong hiện tại, ta còn đây, hiện hữu ngay giờ phút này, hãy hạnh phúc với những gì mình đang có, trân trọng nó.

Hãy tự nhủ mình sẽ là cơn gió mát cho những tâm hồn nóng nảy, là bóng râm cho những người bạn lử hành,  là ánh đèn cho người đi trong đêm đen.

Lợi lạc thay một cuộc đời.

Chỉ thế thôi, tôi không cần đến đâu cả Thiên đàng hay Tây phương, ngay đây, ở chốn này đã đủ cho tôi rồi.

Previous Post
Next Post