Chúng ta là con Phật nên những gì
Phật dạy bảo nhắc nhở, chúng ta phải hiểu biết, ghi nhớ và thực hành theo, mới
xứng đáng là con Phật. Hôm nay chúng ta thử tìm hiểu ý nghĩa về lời Phật dạy:
Thân người khó được.
Đức Phật đã dạy “Thân người khó
được, Phật pháp khó nghe”, nguyên chữ Hán là “nhân thân nan đắc, Phật pháp nan
văn”. Đề tài này chúng ta thấy rất dễ, rất gần gũi nhưng hiểu hết giá trị của
nó cần phải suy nghiệm chính chắn mới thấy rõ. Hiện giờ tất cả chúng ta có mặt
ở đây đều là thân người, nên ta thấy được nó đâu có khó. Đó là cái thấy cạn
cợt, nếu nhìn theo đức Phật sẽ khác hơn nhiều. Ở đây tôi sẽ thứ tự giải thích
cho quí vị hiểu.
Tại sao Phật dạy thân người khó
được? Nói thân người khó được là nói thân tương lai, chớ không phải thân hiện
tại. Vì hiện tại chúng ta được rồi, nhưng mai sau khi thân này bại hoại, chúng
ta có được thân người nữa không, đó là vấn đề rất quan trọng.
Nếu chúng ta có đủ trí khôn, đủ
nhận định, phải xét kỹ sau khi thân này mất, mình còn hay hết? Mất thân này
nhưng tâm thức của chúng ta theo nghiệp tiếp tục tái sinh. Bởi vì trong kinh
Phật dạy tất cả chúng sinh không phải chỉ có mặt một lần, mà đã có mặt vô số
lần rồi. Phật còn dạy người tu hành từ khi sơ phát tâm cho tới thành Phật quả
trải qua ba vô số kiếp. Như vậy nếu sanh ra, chết đi là mất hết thì đâu có thời
gian ba vô số kiếp, không có thời gian tu tập lâu dài đó làm gì có Phật? Chư
Phật, Bồ-tát tu nhiều đời nhiều kiếp, công quả ấy không mất nên mới có sự liên
tục, đi đến kết quả thành đạo.
Quí vị có tin thân hiện tại của
mình đây mang theo một số tập nghiệp của quá khứ không? Có rõ ràng nhưng vì ta
không xét, không để ý tới nên không thấy. Như một gia đình có bốn năm anh em,
ra đời chung từ một cha mẹ. Nhưng mấy anh em ấy có giống nhau từ hình sắc cho
tới tâm lý như khuôn đúc không? Không giống. Người hiền, người dữ, người thông
minh, người chậm lụt. Tại sao như vậy? Vì nghiệp quá khứ không giống nhau, mà
thân đời này do nghiệp quá khứ dẫn sanh nên nó cũng không giống nhau.
Bây giờ chúng ta kiểm nghiệm lại
xem, khi mới sanh ra đứa bé chưa được dạy bảo gì cả, mà chúng đã có những sở
thích riêng. Đứa ưa ăn, đứa ưa ngủ, đứa thích đồ chơi… Lần đó tôi giảng về luân
hồi, có một thầy giáo thưa: “Giáo lý Phật dạy rất hay, vì làm thầy giáo con
hiểu rất rõ điều này. Trong một lớp học thầy, cô dạy bình đẳng như nhau, nhưng
học sinh có đứa giỏi môn này, có đứa giỏi môn khác, không giống nhau”. Tại sao?
Không giống do học hay do cái gì? Do nghiệp quá khứ còn lưu lại.
Ví dụ thuở trước người đó làm thợ
mộc, bây giờ sanh trở lại làm người, vừa cầm tới búa đục là đã thấy quen tay
rồi. Nên chỉ cần nhìn sơ qua công việc của thợ mộc là họ làm theo rất khéo, đâu
cần dạy nhiều. Còn người hồi xưa là nhà toán học, bây giờ ra đời nói về toán số
họ rất tinh thông, hiểu rất sâu. Người hồi xưa là nhà văn, bây giờ văn chương
rất giỏi. Mỗi người có sở trường riêng biệt, không ai giống ai. Nếu do chỉ dạy
trong hiện tại thì lẽ ra trong một lớp học mọi người đều giống nhau hết. Nhưng
vì tâm tư, nghiệp tập của quá khứ còn cô đọng trong tâm thức, nên ra đời gặp
duyên thích hợp nó phát sinh rất dễ.
Hiện nay trên thế giới, lâu lâu
chúng ta nghe kể nơi này nơi kia có những vị thần đồng giỏi về toán, giỏi về
văn chương, giỏi về âm nhạc… dạy một biết tới mười. Rõ ràng nếu bộ óc con người
giống nhau hết, làm sao có những hiện tượng ấy. Hơn nữa nếu đời trước không
tích lũy số vốn kia, làm sao trong một thời gian học tập ngắn ngủi mà lại giỏi
như vậy. Nên biết chúng ta không phải chỉ có một đời này mà có vô số kiếp.
Trong kinh kể lại, đêm thứ 49
Phật tu dưới cội Bồ-đề từ canh một tới canh hai, Ngài chứng được Túc mạng minh,
nhớ rõ vô số đời về trước như việc mới xảy ra hôm qua, nên Phật nói chúng ta
luân hồi sinh tử không phải một lần mà đã trải qua biết bao nhiêu lần rồi. Do
đó trong chúng ta nó chứa đựng, tích lũy những chủng tử nghiệp của quá khứ, chớ
không mất. Sau này các thầy Tỳ-kheo kết tập lại những bài giảng của Phật về đời
quá khứ của Ngài cũng như của các đệ tử thành hai bộ kinh gọi là Bổn Sanh và
Bổn Sự. Kinh Bổn Sanh nói về cuộc đời Ngài, còn kinh Bổn Sự nói về cuộc đời các
đệ tử.
Ngày nay chúng ta được thân
người, dĩ nhiên mỗi người tích lũy nghiệp khác nhau, cho nên tâm tư, nguyện
vọng, khả năng cũng khác nhau, không ai giống ai hết. Theo đây thì biết nếu khi
thân này hoại, chúng ta vẫn tiếp tục thọ thân sau theo nghiệp mình đã gây tạo
trong đời này, chớ không mất. Thân sau đó hoặc tiếp tục làm người hay vào địa
ngục, ngạ quỷ, súc sanh, hoặc lên các cõi lành hơn như trời v.v… đều tùy thuộc
vào nghiệp hiện tại đây. Do đó vòng luân hồi không cố định, tùy theo nghiệp
duyên mình tạo trong đời này.
Hiện giờ chúng ta được làm người
nhưng thân sau khó bảo đảm là người. Muốn thân người chúng ta phải làm sao mới
được bảo đảm? Phật dạy, muốn đời sau được trở lại làm người thì ngay đời này
phải giữ tròn năm giới. Năm giới là: không sát sanh, không trộm cướp, không tà
dâm, không nói dối, không uống rượu hoặc hút xì ke, ma túy, á phiện v.v…
Giới thứ nhất không sát sanh là
không được giết người bằng cách tự tay giết, hoặc dùng miệng xúi bảo người khác
giết hoặc thấy nghe giết nhau tâm sanh vui thích tùy hỷ, đó gọi là tùy hỷ sát.
Không được giết những con vật lớn. Đó là giới thứ nhất.
Giới thứ hai không được trộm
cướp. Điều này ai cũng hiểu hết rồi. Giới thứ ba không được tà dâm, nghĩa là vợ
chồng có gia đình rồi, không được ngoại tình với kẻ khác. Giới thứ tư không
được nói dối. Nói dối là nói không đúng lẽ thật, có ba động cơ. Động cơ thứ
nhất do tham nên nói dối gạt người để lấy lợi về mình. Động cơ thứ hai do nóng
giận nên mắng người là trâu là chó cho hả giận. Động cơ thứ ba do tâm ác độc,
người đó không phạm tội, không lỗi lầm nhưng ta vu oan, họ phạm tội này tội
kia, để họ phải chịu tù đày khổ sở. Tóm lại nói dối vì lòng tham, nói dối vì
nóng giận, nói dối vì ác độc thì phạm tội. Giới thứ năm không được uống rượu
mạnh, hút các thứ như xì ke, ma túy… Tôi nói rượu mạnh để giản trạch rượu nhẹ
và không được uống say. Rượu mạnh không được uống đã đành, rượu nhẹ mà uống say
cũng không được luôn. Giới này bên nam dễ phạm hơn nữ.
Dưới đây tôi sẽ nói những tai họa
khi chúng ta phạm các điều giới ấy. Là người, mình quí trọng mạng sống không gì
bằng, vậy kẻ khác có mạng sống, ta cũng phải biết quí trọng như mình. Nếu bây
giờ ta sát phạt mạng sống của họ, thì sau này phải đền trả, họ không thể nào bỏ
qua đâu. Chúng ta quí trọng tài sản của mình, thì người ta cũng quí trọng tài
sản của họ. Nếu ta xâm phạm tài sản của người, nhất định họ sẽ tìm cách lấy
lại, không thể tránh được. Chúng ta quí trọng hạnh phúc gia đình của mình, thì
cũng phải quí trọng hạnh phúc gia đình người khác. Nếu ta xâm phạm hạnh phúc
gia đình của người khác, thì sẽ có ngày hạnh phúc gia đình mình tan nát. Chúng
ta quí trọng trí tuệ thông minh, nhưng lại uống nhiều rượu thì trí tuệ phải bị
đần độn thôi. Hút á phiện xì ke ma túy làm cho mình điên cuồng lên, đó là chúng
ta tự hại mình trở thành người tối tăm mù mịt, không có hướng đi.
Phật cấm chúng ta không được phạm
năm giới không phải vì Phật mà vì chúng ta. Nếu quí Phật tử giữ tròn năm giới
bảo đảm đời này làm người, đời sau trở lại làm người tốt hơn. Người giữ tròn
năm giới như thế, ngay bây giờ có ai dám phê bình anh hay chị đó xấu không? Còn
nếu người phạm một trong năm giới đó có bị phê bình không? Ví dụ người phạm tội
ăn cắp, ai cũng khinh chê. Như vậy nhân phẩm của chúng ta nằm ở trọn trong năm
giới ấy. Đời này chúng ta đủ nhân phẩm làm người, đời sau lại được tiếp tục làm
người, không sai chạy tí nào. Phật bảo tu năm giới là tu Nhân thừa Phật giáo,
tức đạo làm người.
Quí Phật tử tự xét lại mình hiện
giờ đã giữ tròn năm giới chưa? Nếu chưa thì đời này không là người tốt và đời
sau không bảo đảm được làm người. Vì vậy Phật nói thân người khó được. Nếu quí
vị thấy giữ tròn năm giới dễ thì làm người dễ, nếu thấy giữ tròn năm giới khó
thì làm người khó. Như vậy để hiểu câu nói thân người khó được là hết sức có ý
nghĩa.
Bởi vì năm điều kiện để được thân
người chúng ta giữ không tròn nên đời này không thể làm người tốt, đời sau khó
được thân người. Trong kinh Phật nói rõ lắm: Không giết người đời sau tuổi thọ
dài, không trộm cướp đời sau khá giả, không tà dâm đời sau đẹp đẽ, không nói
dối đời sau nói năng lưu loát, nói ra mọi người đều tin quí, không uống rượu
mạnh, uống say, không hút á phiện xì ke ma túy đời sau trí tuệ thông minh. Như
vậy đời sau muốn trở lại làm người tốt, trong năm giới này không thể thiếu giới
nào cả.
Có ai muốn mình sống dai mà nghèo
khổ không? Đâu có. Sống dai mà phải có tiền nữa. Vì vậy phải giữ hai giới đầu.
Sống dai có tiền, nhưng xấu xí có chịu không? Không. Muốn đẹp, thì phải giữ
giới không tà dâm. Được thân người sống dai, giàu sang, đẹp đẽ mà bị câm ngọng
có chịu không? Cũng không, nên phải giữ giới không nói dối thì đời sau nói năng
mới lưu loát, được mọi nguời tin quí. Bây giờ được sống lâu, giàu sang, đẹp đẽ,
nói năng lưu loát mà đần độn ngu tối có chịu không? Không luôn, vì vậy phải
đừng uống rượu mạnh, đừng uống say, đừng hút á phiện, xì ke ma túy. Người nào
muốn mình được trọn vẹn như thế thì phải giữ tròn năm giới.
Hiện đời chúng ta giữ tròn năm
giới xứng đáng người con Phật, đời sau trở lại làm người tốt hơn. Đó là quí
Phật tử biết tu, chớ không phải tu là tới rằm, ba mươi đi chùa sám hối, mà về
nhà vẫn tiếp tục làm các việc xấu, phạm giới, làm khổ lụy cho mình cho người.
Như vậy không gọi là tu. Phật dạy làm người khó nên chúng ta muốn đời sau được
làm người toàn vẹn thì phải cố gắng thực hành y theo lời Phật dạy, cố gắng giữ
năm giới cấm. Nếu không như thế thì không xứng đáng là đệ tử Phật.
Trong kinh Phật có dạy: Như một
bọng cây nổi trên mặt biển, theo sóng gió trôi giạt khắp nơi. Có con rùa mù nằm
dưới đáy biển, một trăm năm mới trồi đầu lên một lần. Như vậy thử hỏi chừng nào
con rùa mới gặp bọng cây? Phật nói thân người mất rồi, được trở lại cũng khó
như con rùa mù gặp bọng cây. Tại sao? Chúng ta cứ kiểm lại xem mình có giữ tròn
năm giới không, nếu không tròn làm sao trở lại thân người được. Nhìn khắp trong
thế gian, có mấy người giữ tròn năm giới. Vì thế người mất thân này phải rơi
vào chỗ tối tăm nhiều hơn được trở lại làm người. Nên nói được thân người rất
khó.
Chúng ta có phước duyên lớn mới
gặp Phật pháp. Phật dạy chúng ta tu để bảo vệ thân hiện tại tốt đẹp, đúng phẩm
hạnh con người, rồi đời sau trở lại làm người tốt hơn, an lành hơn. Nhân quả
theo nhau như vậy. Chúng ta thử tưởng tượng trong một xóm, một làng ai cũng giữ
năm giới hết thì xóm làng đó có được bình an không? Rất bình an. Đi đâu quên
đóng cửa không sợ trộm cắp, cũng không nghi bậy bạ ai, mọi người cùng tin tưởng
vui vẻ với nhau. Đó là ta tu cho bản thân mình tốt, rồi cả xóm làng tốt, xã hội
tốt, quốc gia tốt. Đó là tôi nói rõ con đường tu của Phật tử, kết quả hiện tại
và ngày mai không khác nhau, cho nên tất cả phải ráng tu, được vậy mới xứng
đáng là con Phật.
Cổ đức dùng ví dụ này để nói được
thân người rất khó:
Thiên niên thiết thọ khai hoa dị,
Nhất thất nhân thân vạn kiếp nan.
Dịch:
Ngàn năm cây sắt trổ hoa dễ,
Thân người mất đi được lại khó.
Chuyện cây sắt trổ bông vậy mà
còn dễ, chớ thân người mất đi tìm lại rất khó. Khó hơn cây sắt trổ hoa nữa.
Chúng ta thấy được thân người là rất khó. Trước kia có lẽ mình cũng đã tu hành
tích lũy tốt phần nào, nên đời này mới được làm người, được nghe Phật pháp. Thế
nhưng có những người được làm người rồi lại tự hủy hoại thân này, có phải sáng
suốt không? Như tức giận ai liền tự tử, vì nghĩ làm như vậy cho hết khổ cái đời
này. Song họ đâu ngờ chẳng những không hết, mà còn khổ hơn nữa. Tại sao? Vì như
trong kinh “Tứ thập nhị chương” Phật dạy, như con trâu mỗi khi bị chủ tròng ách
vô cổ bắt kéo xe. Nó ghét cái ách, nên hôm nào chủ nhà không để ý, nó dùng sừng
của mình quật cho gãy cái ách đi. Vì nó nghĩ cái ách đó gãy thì khỏi kéo xe
nữa, nhưng không ngờ gãy ách cũ ông chủ làm ách mới còn chắc hơn. Phật nói chỉ
khi nào hết làm trâu thì hết kéo xe, còn làm trâu dù bẻ mấy cái ách cũng không
khỏi kiếp kéo xe.
Cũng vậy, chừng nào chúng ta hết
nghiệp khổ, nghiệp xấu thì được an lành tự tại, chớ hủy hoại thân này không
phải là nhân an lành tự tại đâu. Biết thế khi gặp nghịch cảnh, chúng ta phải
ráng tu để chuyển, chớ không nên liều lĩnh tự hại đời này như thế. Được thân
người là quí, nên chúng ta phải gìn giữ bảo vệ không nên hủy hoại. Trong nhà
Phật cấm không được tự sát, mà phải sống vượt qua mọi thử thách khó khăn để làm
điều lợi ích cho mình, cho mọi người. Đó là tinh thần không phạm giới sát sinh
của đạo Phật.
Kế đến Phật nói Phật pháp rất khó
nghe, Tại sao? Có hai lý do:
Thứ nhất, người sanh trên đời này
được gặp, được nghe Phật pháp thật là rất khó. Bởi có người cả đời không biết
đến hai chữ Phật pháp, hoặc có những người được nghe lại không hiểu, nên nói
khó nghe. Tại sao Phật pháp được nghe mà không hiểu? Bởi vì Phật pháp nói lẽ
thật, chỉ lẽ thật cho chúng ta mà mình sống trong ảo tưởng quá nhiều, nên không
thể tiếp nhận được sự thật ấy.
Ví dụ quí vị có chấp nhận thân
mình nhơ nhớp không? Thầm nhận thôi, nhưng nếu ra ngoài ai phê bình anh hay chị
này nhơ nhớp hôi hám quá, chịu không nổi thì mình nổi sân cự người kia liền.
Phật nói thân này là đãy da hôi thối, mà mình lại thấy nó quí, nó đẹp, như vậy
không phải sống với ảo tưởng là gì? Tưởng mình sạch, tưởng mình đẹp, tưởng mình
quí nên nghe nói dơ, xấu chịu không nổi nên sân si liền. Càng sân si thì càng
thấy xấu hơn, chớ đâu cãi chánh cho cái nhơ nhớp ấy được.
Có những việc hết sức nhỏ nhưng
tôi thấy rất hay. Hôm đó thấy một thầy móc trong lỗ mũi ra một cục, tôi hỏi cục
gì? Thầy ấy nói cục cứt mũi. Tôi hỏi thêm nếu trong lỗ tai móc ra thì gọi cái
gì? Đáp cứt rái. Như vậy cả cái đầu mình toàn cứt không sao? Thế thì nó đẹp chỗ
nào, quí chỗ nào, khôn chỗ nào? Từ trên xuống dưới đều là đồ bỏ hết, vậy mà ta
tưởng quí, tưởng đẹp, nghe ai phê phán một chút nổi tức lên liền. Thật buồn
cười, thật tội nghiệp!
Cho nên khi Phật sắp thành đạo,
bọn ma vương giả thành thiếu nữ đẹp tới quyến rũ Ngài trở về thế gian, Phật
liền quở: “Đãy da hôi thối hãy đi, ta không dùng”. Chúng xấu hổ tự bỏ đi. Đức
Phật nhìn tường tận, thấy rõ lẽ thật, nói ra lẽ thật nhưng vì lẽ thật ấy khó
chịu quá nên không ai muốn nghe. Phật pháp khó nghe ở chỗ đó, nó ngược lại với
sự tưởng tượng, ước mơ của con người. Ai cũng muốn được khen, được đẹp, được
tán thán sạch sẽ thơm tho… Nếu mình thật sạch sẽ thì mấy hãng xà bông thơm, dầu
thơm ế hết. Tự ta thơm rồi, đâu cần gì nó, còn dùng tới dầu thơm là biết mình
không thơm không sạch. Vậy mà ta cứ quên, tưởng mình thơm lắm, ai đi ngang cũng
thích, đó là ảo giác chớ thực tế không phải thế. Thật ra con người sống với ảo
tưởng quá nhiều, nên Phật nói lẽ thật chỉ thẳng lẽ thật cho chúng ta đừng lầm.
Người nào thấy đúng lẽ thật thì bớt cao mạn, còn sống với ảo tưởng dễ sanh ra
tự cao, ngạo mạn, đó là lẽ thường.
Con người thường mơ tưởng sống
dai, một trăm tuổi, hai trăm tuổi mới vừa ý. Hồi xưa mấy ông vua còn tham nữa,
khi bá quan vô chầu đều chúc vạn tuế, nghĩa là sống tới muôn năm. Bây giờ chúng
ta chúc Tết với nhau, cao lắm là bá niên tức trăm năm thôi. Giả sử ai đó trớ
trêu chúc anh chị sang năm chết, quí vị chịu không? Chắc đuổi ra khỏi nhà liền.
Bên Nhật có một Thiền sư được
nhắc tới mãi. Hôm ấy ngày Tết đầu năm, Phật tử đến đảnh lễ chúc tết Ngài xong,
Ngài chúc lại thế này: Tôi chúc cho gia đình anh, ông nội chết, bà nội chết,
cha chết, mẹ chết, con chết, cháu chết. Người được chúc ngạc nhiên không hiểu
sao ông thầy chúc cái gì kỳ lạ vậy, chúc như trù rủa toàn gia quyến người ta.
Nhưng Thiền sư giải thích: Tôi chúc như vậy là hạnh phúc cho gia đình anh đó
chứ! Bởi vì có khi ông nội còn, bà nội còn mà cháu chết thì đó là bất hạnh. Tôi
chúc theo thứ tự, ông nội chết trước rồi tới cha, con, cháu, chắt. Như vậy là
tốt quá, hạnh phúc quá rồi, tại sao lại không chịu?
Chúng ta có bệnh hay trốn sự
thật. Nghe chết là chướng tai liền không chấp nhận, nhưng đó là lẽ thật. Có
phải lẽ thật khó nghe không? Bởi thế người xưa hay nói “Trung ngôn nghịch nhĩ”,
tức lời nói thật thì trái lỗ tai. Tại vì mình sống trong ảo tưởng quá nhiều, mơ
ước quá nhiều nên nghe nói thẳng thì buồn, chịu không nổi.
Chẳng những Phật nói cuộc đời vô
thường, mà còn nói mạng sống của mình trong hơi thở nữa kìa. Nếu đầu năm Phật
tử được huynh đệ tới chúc “Tôi chúc anh chị mạng sống trong hơi thở”, quí vị
chịu nổi không? Chắc chịu không nổi. Một ngày còn không chịu huống nữa trong
hơi thở, nhưng đó là lẽ thật. Thở ra mà không hít vào là chết chớ sao, đó là lẽ
thật tại sao chúng ta lại không chịu? Cho nên Phật pháp khó nghe là vì vậy.
Chúng ta đã có duyên gặp Phật
pháp rồi, phải ráng nghe những lẽ thật ấy để phá cái chấp ảo tưởng của mình,
không còn lầm lẫn nữa. Biết đúng như thật về bản thân, về mạng sống của con
người, ta không bị ảo tưởng làm mờ tối, khi ấy việc tu rất dễ dàng.
Như vậy khi đã được thân người,
chúng ta phải làm gì? Biết rằng thân người khó được mà ngày nay mình được rồi,
đó là rất quí. Quí thì làm sao? Kiếm thuốc trường sanh cho nó sống dai phải
không? Hay dùng tất cả các chất tẩm bổ cho nó tráng kiện hoài? Không phải.
Chúng ta biết được thân người là điều rất khó, nên khi đã được phải sử dụng sao
cho hữu ích đối với bản thân, với mọi người xung quanh. Như vậy mới xứng đáng
với giá trị khó được của nó. Chẳng lẽ được thân người rồi, ta cứ để trôi qua
hết một đời, sau mất đi không chắc trở lại làm người thì uổng biết mấy. Vì vậy
mình phải làm sao cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp, làm sao mọi người chung
quanh đều quí mến. Đó là chúng ta biết dùng thân này, chớ quí vị chỉ lo ăn, lo
ngủ, lo mặc, lo chỗ ở… lo đã đời rồi ngã xuống chết, không biết đi về đâu, có
đáng tiếc không?
Nhiều vị tưởng làm lợi ích cho
mình cho người là làm giàu, có nhiều tiền. Không phải vậy. Với tâm lúc nào cũng
muốn đem lại sự tốt đẹp cho mình, cho người thì sống trong hoàn cảnh nào ta
cũng làm được. Ví dụ thấy bà cụ bảy tám mươi tuổi qua đường, xe cộ dập dìu cụ
không dám qua, chúng ta chỉ cần dắt tay đưa bà qua đường. Đó là tốt, là có
phước rồi. Việc làm này đâu đòi hỏi phải có tiền, chỉ một chút công thôi cũng
đủ có phước. Gặp một đứa trẻ đi học, chạy chơi vấp té, chúng ta đỡ nó lên, phủi
quần áo sạch, đâu tốn công bao nhiêu mà lại là một hành động tốt. Thấy ngoài
đường người ta bỏ rác dơ, mình lượm vào đốt hoặc chôn, đó là hành động tốt.
Không cần ai biết, ai khen, mỗi ngày mình đều làm đẹp cho bản thân, làm đẹp cho
xã hội, đó là ta khéo tu, khéo sử dụng thân này.
Đồng thời đối với thân, miệng, ý
của mình, chúng ta làm được việc gì có lợi chung cho mọi người thì làm. Miệng
nói những lời tốt khiến mọi người an vui. Ý nghĩ tới tình thương, hỷ xả, nghe
lời phiền trách chửi rủa, mình đều bỏ qua không giận. Thân giúp đỡ ai được việc
gì đều vui vẻ làm không nệ khó nhọc. Đó là người khéo dùng thân tạm bợ này,
không để uổng phí. Nếu không như vậy dù ta ăn ngon mặc đẹp mấy, tới chừng nhắm
mắt thân này cũng trở thành thây thối mà thôi, có giá trị gì?
Thế nên khi còn sống, chúng ta cố
gắng sử dụng thân cho có lợi ích, không tạo tội lỗi vừa để tốt đẹp cho bản thân
vừa làm gương cho mọi người noi theo. Có thế đời sau được trở lại làm người,
được thân tốt đẹp và phước đức nhiều hơn nữa. Muốn thế ta phải gìn giữ thân
miệng ý, không làm những điều sai lầm, luôn luôn làm điều tốt đẹp, đó là người
khéo tu. Bởi vậy phải giữ tròn năm giới, đừng để thiếu sót đời sau sẽ không
được làm người tốt đẹp trọn vẹn. Đó là người biết lo cho mình. Vị nào cao cả
hơn nữa nên lợi dụng thân này cố gắng ngày đêm tu hành, sao cho sớm thức tỉnh,
sớm giác ngộ. Đó là tiến lên vượt hơn thân người ở mai sau nữa.
Tôi dùng một ví dụ để làm sáng tỏ
hơn điều này. Như người ra biển, gặp sóng to gió lớn, thuyền bị đánh chìm. Bấy
giờ người ấy bơi lội một đổi gần đuối, bỗng dưng gặp một khúc cây mục trôi lờ
đờ trên mặt nước. Người ấy liền ôm khúc cây mục nên khỏi chết đuối. Nhưng khi
được khúc cây mục rồi, người ấy phải làm sao? Phải tìm cách báo cho thuyền bè
đi gần hay, họ cứu hoặc nếu gần bờ thì mượn khúc cây mục đó lội vào bờ. Như vậy
khúc cây mục là hữu ích. Ngược lại ôm được khúc cây mục, mừng khỏi chết chìm
rồi cứ ôm nó hoài, không nhờ ai tiếp cứu hoặc không lội vào bờ, kết quả sẽ ra
sao? Khi khúc cây rã, người ấy phải chết thôi. Với người như thế khúc cây mục
kia trọn chẳng có lợi ích gì.
Khúc cây mục dụ cho thân này,
chúng ta nhờ nó mà sống làm việc này việc kia. Ta nương nó để làm tất cả điều
tốt, chớ không nên ôm giữ, bảo vệ nó như kẻ ôm khúc cây. Ngày nào nó rã mục thì
uổng đi một đời vô ích. Đó là chỗ thiết yếu trong việc ứng dụng tu hành.
Phật pháp khó nghe, mà chúng ta
đã được nghe thì phải làm sao? Người thiếu phước duyên ít có cơ hội nghe pháp,
cũng như ít có cơ hội gặp chư tăng giảng dạy Phật pháp. Bây giờ được gặp, được
nghe chúng ta phải biết trân quí pháp, nghe rồi tư duy cho kỹ xem lời Phật dạy,
chư tăng dạy có đúng không. Nếu nghe và suy gẫm biết rõ là đúng thì chúng ta
phải thực hành. Đó là tu.
Nghe giảng kinh thuyết pháp không
giống như đi nghe nhạc hoặc coi cải lương đâu. Ta không cảm thấy vui ồ ạt một
chút rồi hết, mà nó rất thâm trầm. Chúng ta phải suy gẫm, nhận định mới hiểu,
mới thấy cái hay của pháp. Từ đó áp dụng thực hành, ta mới thấy giá trị và lợi
ích thiết thực của giáo pháp. Thực hành gọi là tu. Vị nào học Phật hội đủ ba
điều kiện trên, nghe pháp, biết suy gẫm đúng và thực hành, bảo đảm vị ấy là
người Phật tử chân chính, sẽ tu tiến chớ không bao giờ lùi. Được thế chắc chắn
quí vị sẽ thoát khỏi những đau khổ trong hiện tại và mai sau.
Cho nên trong nhà Phật dạy tam
tuệ học là Văn, Tư, Tu. Văn là được nghe, tư là suy gẫm, suy ngẫm rồi tu. Phật
không bắt buộc ai nghe Ngài dạy rồi tin liền, mà phải suy gẫm, thấy đúng mới
tin mới thực hành. Kế đến, chúng ta nghe, hiểu, thực hành, rồi phải thêm cái
tâm nữa. Phải có tâm ham tu, muốn chuyển hóa những gì xấu dở thành hay tốt.
Những gì mình thấy hay, đúng nên thực hành và khuyên bạn bè, gia đình cùng học
cùng hiểu, cùng thực hành theo. Được như vậy vừa có lợi cho gia đình mình, vừa
có lợi cho những người chung quanh. Như thế mới đúng với tinh thần tự lợi, lợi
tha của đạo Phật. Không nên hài lòng với kết quả của riêng mình, rồi giấu không
cho ai biết nữa, đó là tâm ích kỷ không tốt.
Tóm lại, Phật tử phải thực hiện
hai bổn phận: Thứ nhất, mình nghe suy gẫm rồi tu. Thứ hai, đem cái nghe hiểu
của mình truyền bá, chỉ dạy lại cho huynh đệ cùng nghe, cùng hiểu. Đó mới đúng
là người Phật tử chân chính biết tự lợi, lợi tha, làm tốt bổn phận của người tu
Phật.
Thật ra tu theo đạo Phật không
khó mà khó là tại chúng ta không can đảm thôi. Ví dụ Phật tử nào lỡ ghiền rượu,
bây giờ nghe nói cấm uống rượu tự nhiên thấy tu khó quá, làm sao bỏ được đây?
Nhưng nếu vị nào cả gan bỏ, khi bỏ được rồi mới thấy nhẹ nhàng. Mình không còn
bị cái say sưa, mờ mịt lôi kéo nữa. Đó là đã giải thoát một phần, giải thoát
nghiệp nghiện ngập trói buộc đó.
Quí vị tự xét xem uống rượu nhiều
độc hại hay tốt lành. Rượu làm cho men gan tổn hoại, trí tuệ mờ tối, không còn
biết phải quấy tốt xấu gì nữa. Người say sưa chuyện tội lỗi tày trời cũng dám
làm, tới hồi tỉnh ra thì đã lỡ hết rồi, chỉ chuốc họa đau khổ mà thôi. Cho nên
thoát khỏi nghiệp rượu là thoát khỏi hiểm nạn, thân tâm nhẹ nhàng khỏe khoắn vô
cùng. Khi thoát được rồi mới thương những anh em cùng nghiệp như mình. Từ đó
tìm cách khuyên nhủ, động viên họ nên chừa bỏ nghiệp rượu một cách mạnh mẽ. Vì
bản thân mình đã bỏ được nên tự tin, thấy việc làm này không phải quá khó. Nếu
người nào can đảm, cương quyết thì sẽ làm được thôi. Đó là hạnh tự lợi, lợi tha
nằm trong tầm tay, trong khả năng của chúng ta. Cho nên tu Phật đâu phải quá
khó.
Bên nam nặng nghiệp rượu, còn bên
nữ nặng nghiệp nói dối. Quí cô, quí bà hay than buôn bán ngoài chợ không nói
dối, khó quá. Quí vị đừng sợ, ban đầu mình nói thật giá, khách hàng chưa tin
nhưng nhiều lần như vậy họ tin. Khi tin rồi họ mua ngày càng nhiều, và giới
thiệu người khác tới mua nữa. Cho nên buôn bán càng nên giữ giới không nói dối
mới phải chứ. Ban đầu thấy như thiệt thòi, nhưng sau sẽ được lợi ích hơn, mà
lợi ích một cách chân chánh. Còn nói dối lừa gạt người, ban đầu họ không biết
còn mua, đến chừng biết mình lừa gạt rồi, sau không ai dám tới nữa. Cho nên
người khéo tu thấy như bị thiệt thòi mà lại có lợi ích, còn người gian xảo thấy
như được lợi nhiều nhưng có ngày sẽ mất hết. Thế nên quí vị đừng ngại bị thiệt
thòi, chỉ ngại chúng ta phạm giới thôi. Vì phạm giới đời này sống không an ổn
mà đời sau còn chịu xấu hơn nữa.
Chúng ta sống trên đời này chỉ
vài chục năm, lụi đụi cái chết đuổi theo sau. Vậy mà ta không chuẩn bị, không
lo cho ngày mai, cứ tạo tội thì chừng chết tới làm sao trở tay kịp. Đó là khôn
hay dại? Biết khổ mà không chuẩn bị đó là dại. Người khôn biết ngày mai mình
phải chết bây giờ chuẩn bị lần, để sau khi chết được tự tại, được thân tốt đẹp
hơn. Như vậy là người biết lo xa.
Quí vị giữ tròn năm giới làm điều
lành, khi gần nhắm mắt vui cười ra đi. Tại sao? Vì biết chắc mình sẽ được thân
sau tốt hơn, tự nhiên thấy vui, đâu có sợ chết. Thân này ai cũng biết nó bại
hoại mà không chịu tu, không chịu chuẩn bị, chờ nó hoại rồi kêu trời khổ quá. Bây
giờ biết thân bại hoại chúng ta can đảm, chấp nhận, rồi tạo điều kiện cho ngày
mai được đẹp đẽ hơn. Nắm chắc trong tay kết quả rồi thì khi thân hoại ta chỉ
việc mĩm cười “Thôi chào anh tôi đi, sau sẽ tốt hơn. Đừng lo”. Còn không biết
ngày mai thân phận ra sao, dĩ nhiên là hoảng hốt sợ sệt thôi.
Đã thế nhiều vị lớn tuổi còn cấm
đầu lo cho con cháu, lo hoài không chịu tu. Sao quí vị không nghĩ tới chừng
mình ra đi, tụi nó có đứa nào chịu đi theo dẫn đường cho mình không? Chừng đó
lủi thủi đi một mình, không biết thân phận ra sao. Chúng ta không phải chỉ có
một đời này mà còn tiếp tục nhiều đời, phải ráng làm sao tiến hơn, tiến tới bao
giờ thành Phật mới thôi. Có thế mới xứng đáng là đệ tử của Phật. Sở dĩ các
Thiền sư gần chết cười là vì các Ngài biết mình không mất cái cao quí, đời đời
sinh ra gặp Phật pháp, tu hành ngày càng tiến lên, nên mới vui như vậy.
Tôi mong tất cả quí Phật tử có
mặt ở đây nghe hiểu, suy gẫm và ứng dụng tu, đừng để uổng công phí sức, nghe
pháp nhiều mà không làm được gì hết. Phật tử không thể tu được nhiều như Tăng
Ni, vì còn lo sự sống, bận bịu gia đình nên mỗi ngày làm một hai điều lành cũng
tốt. Cứ thế mỗi ngày một ít, đến khi nhắm mắt cũng tích lũy một số lớn, nghiệp
lành ấy sẽ dẫn quí vị đi theo đường lành. Đó là khôn ngoan, sáng suốt.
Buổi nói chuyện hôm nay, tôi tha
thiết nhắc tất cả quí Phật tử nhớ rõ “Thân người khó được”. Chúng ta được rồi
thì phải ráng giữ gìn cho tốt và tạo duyên cho mai sau càng tốt hơn, chứ đừng
thả trôi. Phật pháp khó nghe, ngày nay chúng ta được nghe rồi phải nhận định
chín chắn và thực hành. Có thực hành mới thấy lợi ích thiết thực, nếu không
thực hành dù nghe bao nhiêu kinh, đọc bao nhiêu sách cũng không đi tới đâu hết.
Mong tất cả Phật tử khéo sử dụng
thân khó được này cho nó xứng đáng. Phật pháp khó nghe này mà chúng ta lãnh hội
được để ngày mai tiến lên, không làm Hiền Thánh ít ra ta cũng được làm người
tốt hơn đời này. Đó là lợi ích của người biết nghe Phật pháp.