Ai lại viết một bức thư tay thời
@ này nhỉ? Bạn lật xem tên ai ở trang cuối. Không có đâu. Mình đã là một người
vô danh. Hãy bình tâm ngồi xuống gác công việc qua một bên, hoặc hãy vùi bức
thư này lại cho đến lúc bạn thảnh thơi, hẵng đọc. Rất nhiều lần mình muốn tâm
sự với bạn, chỉ đơn giản là ngồi vào bàn phím gõ chữ rồi thêm một cái nhấn
chuột… Viết rồi lại xóa. Nói chuyện với bạn dễ ợt, ngặt nỗi mình chẳng biết bắt
đầu từ đâu. Sáng nay ngồi vào bàn chép Kinh, mình thảo luôn bức thư này gửi tới
bạn.
Mình đã tu. Bạn ạ. Bất ngờ lắm
phải không. Giật mình phải không. Tu rồi mới hiểu. Lâu nay mình cứ chấp thủ
dựng lô cốt tự nhốt mình lại. Học Phật, nghe giảng Pháp rồi bỗng sinh “nghi”.
Đời người trăm tuổi là bao so với hàng tỉ tỉ năm tồn tại của trái đất; còn nếu
so với các cõi thánh chẳng khác ta nhìn vòng đời của một con kiến. Bạn hãy đặt
một con kiến lên quả địa cầu nhựa rồi thử quay một vòng xem nó có rơi không?
Con kiến nhỏ đến mức nó không cảm nhận được sự quay của trái đất ấy kia mà. Ôi,
sao chúng ta nhỏ bé đến tội nghiệp, lại có bản ngã lớn ngang bằng trời. Cơ mà
tuổi tác thời gian đâu ảnh hưởng đến việc tu luyện. Không ai lợi thế hơn ai
tính tại thời điểm phá được vô minh nhắm bờ giác ngộ.
Điều gì sẽ khởi lên trong tâm bạn
lúc này? Có phải bạn nghĩ mình chưa già đã lẩm cẩm lo bò trắng răng. Sống mới
một phần ba cuộc đời đã lo tu với chả luyện. Mình biết, bạn sẽ không xua đuổi
mình đâu, nhưng bạn sẽ… tránh. Bạn nghĩ nếu gặp mình nhẽ ra hàn huyên chuyện
cũ, dự phóng tương lai mình lại “bàn” về nghiệp thức nhân quả… nghe rất “chối”
phải không. Giống như ngày xưa cha mẹ hay nhắc nhở chúng mình đủ thứ. Đến như
ăn xong liền nằm xuống mẹ đã “ngồi dậy đi, đau dạ dày đó”. Mà mình thề mẹ không
hề biết đến thứ kiến thức đó, bà chỉ linh cảm vậy và răn con cái. Rất khó chịu.
Bây giờ nạp kiến thức vào đầu mình bỗng nhớ lại những thuận ngôn nghịch nhĩ của
mẹ cha.
Phật cũng dạy trong kinh Cú pháp:
“Được sinh làm người là khó, được sống trọn đời còn khó hơn, được nghe Chánh
pháp là khó”. Khó ở đây cũng là khó nghe bạn ạ. Nói vậy nghĩa là mình đang tự
nhắc nhở mình. Đến mình chưa dạy được mình mà. Nếu mình dạy được mình, mình
nghe theo mình, mình hàng phục mình; mình không thuận với rất nhiều xan tham,
thì mình đã giải thoát! Chưa chiến thắng thuần hóa được tâm nên mình chưa thể
dứt dục; tâm vẫn như sói hoang lúc no lúc đói. Bạn cảm thấy “ngán” chứ gì. Chưa
bao giờ bạn đọc một bức thư kiểu như thế này mà. Ừ. Mình… khác rồi. Nhưng đừng
bỏ mình bạn nhé. Mình luôn nhớ đến bạn, kiểu như trước đây mình từng gây tội
lỗi với bạn; mình muốn sám hối, cầu xin bạn hãy đừng xa lánh mình.
Mình đã thành một người hoàn toàn
vô hại không những với bạn đâu. Tâm bạn dịu hơn rồi thì phải. Bạn đã xích lại
bên mình thêm một mm, song nom mặt còn khó chịu lắm. “Mà tu để làm gì”. Cứ cho
là có kiếp sau. Thì đã sao. Ừ, chẳng sao cả. Chỉ là mình không muốn bản thân
phải đầu thai làm động vật bậc thấp thôi mà. Có tham lam gì cho cam. Mình đọc
kinh, nghe Phật hứa nếu xả bỏ uế trược, chú tâm niệm Phật sẽ được tiếp dẫn lên
cõi Tịnh độ; chưa cần lên cao hơn, ở đó đã có thể “mặc áo giáp” trở lại trần
gian…
Phật không đùa đâu bạn. Mình
thách bạn dùng tất cả kiến thức và phương tiện tân tiến nhất của khoa học để
đánh bại lý thuyết của Phật. Mà kinh Phật cũng không chép sai câu nào đâu bạn
ạ. Ai vào tu tức có ngộ. Sự ngộ đó tự khắc kiểm định đúng sai lời Phật. Nếu bạn
gom tất bể học nhân loại vào đầu, bạn vẫn thiếu một môn là Đạo Phật. Đạo Phật
không phải chứa hết thảy tri thức khác song nếu bạn chỉ học và hành theo Phật mà
chưa cần học thêm bất cứ điều gì, vẫn đủ. Cho đến nay Kinh Dịch là “món” chưa
một nhóm học giả nào chinh phục được. Có bậc chứng quả thánh cho rằng Kinh Dịch
do tiền thân (kiếp trong quá khứ) của một Hòa thượng bên Trung Hoa viết ra. Thế
nên giả như có ai đó phá tan được hết các quẻ Dịch thì vẫn… bế tắc, vẫn không
giải thoát được bản thể. Vẫn là một sinh mệnh ngơ ngác giữa trần ai chẳng biết
sẽ đi đâu về đâu.
Bạn biết không, đêm qua mình mơ
thấy đang chen lấn giữa đám đông, nghẹt thở. Tất cả mọi người (trừ các nhà sư,
cư sĩ…) từ già đến trẻ nhỏ trong thành phố mình sống đều tập trung tại sân vận
động để nghe lời phán xử của Phật. Trên cao. Trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt
đối hiếm hoi, đến cả hơi thở của Phật cũng trong vắt. Ngài nhẹ nhàng nói, “Con
người sinh ra từ bào thai, nhưng kẻ ác thì đọa vào địa ngục”; trong số chúng ta
đây chỉ có 5 người [chết đi] sẽ được về Tây phương Cực lạc. 3% trong số người
còn lại lên được cõi Trời. 60% trong số người còn lại đầu thai vào các nẻo súc
sinh, ngạ quỷ, a tu la. 50% trong số người còn lại tiếp tục được nhận thân
người. Số còn lại đều xuống địa ngục. Mình không dám mơ nằm trong tốp 5, chỉ
mong kiếp sau là đứa trẻ sinh ra trong gia đình Phật tử.
Ở cõi nhân gian còn khó cưỡng phù
hoa giả tạm, khó cưỡng lại danh sắc hành tưởng huống hồ lên cõi trời đàn bà đẹp
vạn lần… nên mê mờ hưởng hết phước chắc chắn thẳng xuống tầng thấp nhất lãnh
nghiệp báo. Bạn có biết so với chục năm trước, trước nữa, bây giờ mực nước biển
dâng lên bao nhiêu không? Ấy là do hiệu ứng nhà kính, do tầng ô dôn bị chọc
thủng, nên lửa mặt trời rọi trực tiếp khiến băng tan, địa cầu nóng lên. Đạo đức
nhân loại ngày nay cũng dần tan chảy giống băng vậy đó. Hiệu ứng nhà kính biểu
hiện cho tiện nghi vật chất, tầng ô dôn biểu thị cho phướng đức bị lòng tham muốn
bắn tơi tả. Bạn biết khi công an thẩm vấn một đứa trẻ giết người, nó trả lời
sao không? “Cháu thích rứa”. Chẳng cần theo dõi truyền hình báo chí bạn cũng
hay chuyện người ta xay nhuyễn trẻ em làm thuốc bổ. Thú hoang trong rừng giết
nhau theo bản năng của cái đói, con người thì có thêm cái trí để tính toán và
thanh toán, để quét sơn lên tội ác.
Ừ, mình đã Tu bạn à. Bắt đầu là
một bữa ăn chay. Từ đó đến giờ… (Mình xa nhau mấy năm rồi nhỉ?). Chắc nhờ ai đó
trợ duyên, chứ mình biết tập ăn chay khó lắm. Nói điều này chắc tổn phước quá.
Gia đình mình vẫn còn người ăn mặn, nhưng mừng là không còn mua đồ sống nữa.
Những người chưa thể ăn chay mình đều tôn trọng… Tiệc tùng tiếp khách mình vẫn
trở đũa gắp đồ mặn cho người khác. Riêng dĩa rau dành riêng, mình vẫn bảo mọi
người cứ tự nhiên gắp vào. Mình đang tập “hòa đồng” ở mức có thể. Bạn biết
không, có một ông sư ở chùa Từ Hiếu, mẹ đau nên sư ra chợ mua cá về nấu cháo;
dọc đường nhận tiếng oan “sư mà cũng ăn cá à!”
Nghĩ đến bao người còn hành ác
nghiệp… Cùng là động vật cơ mà. Công nghệ chăn nuôi bây giờ, bạn thấy, các
trang trại nuôi hàng triệu con mỗi lứa vẫn hết vèo. Chúng sống tự nhiên với chu
trình sinh diệt, sẽ chẳng ảnh hưởng đến con người mà còn lợi nhiều lắm: sinh
thái môi trường… Nhân loại bước đến thời điểm này không thể quay lại được nữa
bạn ơi. Có người dấm dẳn, nếu ai cũng ăn chay niệm Phật thì xã hội “chết tại
chỗ” à? Vậy là nói bừa rồi. Thêm một người vào tu, thêm một người thôi bắt con
này giết con nọ là sự kiện trọng đại của cõi thánh rồi, lấy đâu ra chuyện “ai
cũng tu”…
Mới vừa báo đưa tin một ngư dân
bắt được con cá lạ: vây rắn, hình thù kỳ quái, lâu lâu lại khẹc khẹc như người.
Bạn sẽ không tin ai đó do chẳng tin nhân quả, vung tay quá đầu nên luân hồi
thành… hải sản. Hễ cứ nhắm mắt định tâm, mình lại nhớ trước đây từng róc vảy cá
cắt cổ gà, từng bắn chim giết thú, từng chặt đầu lũ chàng hương ếch nhái… mà
rùng mình toát lạnh mồ hôi. Thì chỉ biết hy vọng thôi, chỉ biết ngày ngày cúi
đầu trước Phật mong được an trú dưới ánh hào quang của Phật suốt thời gian còn
lại…
Bạn vẫn chưa biết mình là ai đúng
không? Lục trong trí nhớ, bạn sẽ chẳng tìm ra ai ngày trước có “Phật tính”.
Mình bây giờ cũng chẳng tin mình theo Phật nữa là. Nhắc chuyện này chắc bạn
nhớ. Thời đại @ đang tiến đến 100% người biết sử dụng điện thoại di động đều sở
hữu ít nhất một. Thật bất tiện khi bạn mang trong mình đến hai điện thoại, vậy
nên nhà sản xuất mới cho ra đời loại có 2, 3 sim và nhiều tính năng tiện ích.
Tóm lại không ai muốn mang hai di động trong người.
Tương tự, bây giờ bạn hãy [phải]
xem nghiệp là một cục đá. Vì sao lại cục đá, vì nghiệp là thứ vô dụng, lại nặng
nề, nó khiến người ta bực bội muốn quẳng đi mà không thể trừ phi chúng ta thành
tâm cúng dường, pháp thí, phóng sanh… tự khắc nghiệp ấy tiêu tan. (Bạn và mình
chưa cần tính đến phần cực trọng nghiệp, tích lũy nghiệp tồn lưu từ quá khứ,
hãy tính ngay khi bạn đọc dòng chữ này). Sáng ấy trước lúc tới công sở, chúng
ta tạt vào quán cà phê; mình gọi một ly chanh nóng, đứa chạy bàn nghe lộn nên
mang ra chanh đá, mình tức thì nhăn nhó. Bạn nhớ ra chưa? biết mình là ai rồi
chứ. Ừ, mình đây. Nhưng bạn đừng nghĩ về mình nữa, đừng cố hồi tưởng lại khuôn
mặt mình dạo ấy và nó bây giờ tròn méo ra sao. Chỉ nên biết, hành vi của mình
vừa đó khiến phải nhận ngay một cục đá.
Mình lại còn nhằn đứa chạy bàn là
“đồ lảng tai” trước mặt nhiều người, liền nhận thêm những cục đá nữa. Nó bưng
ly nước chanh vào, chủ chặn lại dọa nếu chốc nữa không ai gọi chanh nóng sẽ trừ
vào tiền lương của nó [mình nhận thêm một cục đá nữa; tất nhiên chủ quán cũng
bị nghiệp nhét vào những cục đá]. Uống cà phê thấy không ngon. Chúng ta đứng
dậy sau đó không lâu, vào phòng làm việc. Hôm đó trời rất mát, mình vẫn bật
điều hòa [cho một cục đá], rồi thêm máy quạt. Rồi mình để mặc điều hòa và quạt
tỏa hơi lạnh ngắt, cả màn hình máy tính không ở chế độ tiết kiệm điện; ta
chuyện phiếm đủ thứ trên đời [nên được nhận thêm mấy cục đá]…
Chưa tính khẩu nghiệp qua đề tài
phiếm luận. Bạn còn nhớ không, mình khoe tuần trước “bồ” cho mấy tờ đô… Đồng
tiền chúng ta có được cũng nhờ duyên phước. Làm giàu từ nghề chánh mạng không
có tội. Ví dụ mình mở quán chay, bán với mức giá vừa phải; đông khách là biểu
hiện của “may mắn” và đức đưa lại. Nhưng bỗng đâu có người lạ vào ăn một bát
lại vui lòng biếu thêm tiền. Người ta cho dĩ nhiên không phải trả, có điều bạn
ạ, tiền ấy sẽ quy ra những “cục đá” dành cho mình… Ấy là mình đang hoàn toàn
được xem người tốt. Chứ chưa bàn đến người xấu kẻ ác.
Hôm nay thứ bảy bạn ạ, mình không
đi làm nên chợt nhớ lại khung cảnh này, sẵn thời gian nhẩm tính xem tích khoảng
bao nhiêu nghiệp trong nửa buổi sáng đẹp trời ấy. Rồi trưa tan tầm mình ghé
chợ, cố mua bằng được những con còn tươi đành đạch. Nghĩ mình không mua thì
người khác cũng mua, chúng cũng chết; mà không hay chúng bị bắt, còn sống là
“việc của chúng”, mình mua và giết nó khắc nhận lấy nghiệp…Chừng ấy cục đá cho
vào bao, liệu bạn có vác nổi về nhà? Thật may, cũng thật nghiệt ngã là nghiệp
ấy vô hình. Vô hình mà hữu hình và nó ở lại với mình. Thế đấy, nghiệp sao giống
“chuyện vặt” vậy? Phải, chúng ta chỉ cần gom chuyện vặt [nghiệp] mà không nhất
thiết phải ôm “chuyện lớn”, đến lúc bao trắc trở tụ về, hoặc sẽ từ vô vàn những
cục đá diễn hóa thành bệnh tật, là lúc chúng ta đang ghé lưng vào ngọn núi
khổng lồ!
Bạn với mình, về cuộc sống gia
đình không hơn thua nhau nhiều. Mình cũng có công việc ổn định, cứ đến tháng
nhà nước trả lương. Đời sống [tùng tiệm] xem như ổn. Vậy tu làm gì? Phải. Mình
tu cho kiếp sau bạn ạ. Kiếp này vậy quá đủ rồi. Mình không có ý nghĩ phấn đấu
làm nhà hay sắm sửa tiện nghi này nọ, mình cũng sẽ không tích lũy ngoại trừ một
ít tiền, rất ít luôn có sẵn để “chủ động” với việc thật ý nghĩa. Không tích
trữ. Tiến tới “vô sản”. Người ta có thể chửi mình, có thể hắt nước bẩn vào mặt
mình nhưng mình vẫn sẽ nói những gì Phật đã dạy.
Bạn vẫn nghĩ chết rồi cũng sẽ
được đầu thai lại làm người phải không? Thật không dễ vậy. Nếu suốt đời bạn
giúp người hành thiện chăng nữa mà không nương Phật, không thiền định và niệm A
Di Đà thì phước báu lắm chỉ lên được cõi Trời. Sau kiếp ở cõi trời sẽ về đâu…
Cái gì không nhìn thấy và không sờ thấy người ta thường phủ nhận. Mình sẽ không
giải minh giữa mình với một người hành nghề sát sanh, ai đúng ai sai. Họ có
“triết lý” sống của họ. Họ tuyên bố giết một con vật là “hóa kiếp” giùm nó.
Thôi thì cứ vậy. Hoàn toàn do ngộ tính thôi bạn ạ.
Mình thì đồng nghĩa với loài vật.
Mong rằng họ sẽ “hóa kiếp” giùm “đồng loại” của mình bằng cách cho nó uống một
loại thuốc làm tê liệt mọi đau đớn trước lúc nó thọ quả báo đời trước lỡ gieo.
Nếu người ta hành hạ một con vật đến chết rồi ăn mà vỗ ngực xưng đại nhân anh
hùng thì mình nghi ngờ hết những con người đó. "Còn sát hại chúng sanh,
đâu được xưng là Thánh hiền" - Phật nói đấy. Và nhiều bậc thánh nữa, những
người xưa nay ta cúi đầu nể phục, nhưng nếu giơ ra một câu họ nói về phương
diện con người tự chạy theo lối sống của loài vật thôi, thật tội lỗi, không
chừng bạn và mình sẽ nhìn họ với con mắt khác.
Bạn là một nhan sắc hồng trần.
Lật kinh Phật mình hiểu đẹp nhường ấy phải phước báu nhiều lắm ở đời trước,
hoặc là người “rớt” xuống từ cõi trời. Sắc đẹp nhiều lúc dễ khiến người ta kiêu
mạn. Từ kiêu mạn sẽ khởi ý mình xứng đáng được chiều chuộng hưởng thụ, xứng
đáng người đời phải hầu hạ. Đó là lý do khiến hậu vận của người đẹp, cụ thể là
kiếp sau thua thiệt ngàn lần so với người bình thường. Những trường hợp “sao”
tương tự người đẹp chắc bạn cũng dễ liên tưởng…
Thôi bạn nhé, chắc bạn cũng mệt
mỏi lắm rồi. Mấy trang thư có khi khiến bạn ngán đến độ tối nay không ngủ được
cũng nên. Nhưng mà nếu bạn thao thức trằn trọc, thì mình đội ơn trời Phật… Mong
bạn nghe mình: hãy niệm “A Di Đà Phật” [thay vì đếm một hai ba bốn cho đến một
trăm rồi trở về lại một như mình từng làm trước đây]. Hãy bỏ thói quen lật trở
nhiều trên giường, chú tâm niệm Phật bạn sẽ ngủ ngon lành. Bạn thân mến ơi,
chính đó là con thuyền chở ta qua sa mạc để xuôi dòng tâm linh miên viễn.