Người kia nói, “Xin hãy yên tâm! Con lạc đà của tôi bị mất, và tôi đang đi tìm.”
Ebrahim cười và nói, “Thằng khùng kia, đi xuống mau! Lạc đà nào lên tận mái nhà mà lạc! Ði về đi!”
Nhưng Ebrahim không ngủ được, vì ông ta là người suy nghĩ sâu xa, “Có thể người ấy không điên mà nói tượng trưng. Biết đâu người ấy là một người huyền môn, vì cứ nghe giọng của người ấy thì rõ. ‘Xin hãy yên tâm!’ Nghe có vẻ êm ái và dịu dàng quá, không thể là của một người điên. Và người ấy nói, ‘Con lạc đà của tôi bị mất, và tôi đang đi tìm.’ Lời ấy có vẻ sâu sắc, hình như muốn chỉ báo gì đó. Sáng mai ta phải tìm người ấy! Ta phải coi người ấy là ai, liệu là người điên, hay là thánh nhân. Không rõ người ấy lên mái nhà vì điên, hay là đến để đưa cho mình một thông điệp.”
Cả đêm Ebrahim không thể chớp mắt. Hôm sau ông ta sai người đi tìm người có giọng nói ấy. Nhưng tìm khắp nơi cũng không ra người ấy, vì sao có thể căn cứ vào giọng nói mà tìm ra người được? Khó lắm!
Rồi đúng giữa trưa ngoài cửa thành có sự lộn xộn. Một khất sĩ xuất hiện và nói với người gác cửa, “Xin cho tôi tạm trú trong quán trọ này vài ngày.”
Người gác cửa nói, “Ðây không phải là quán trọ. Ðây là cung vua.”
Nhưng khất sĩ nói, “Rõ rằng đây là một quán trọ. Du khách đến đây, ở lại ít lâu rồi ra đi. Ở đây không có ai là chủ cả. Xin hãy cho tôi vào. Tôi sẽ nói chuyện với ông vua. Có lẽ là ông ta là người dốt nát.”
Ebrahim nghe được nên cho gọi khất sĩ đến. Vua rất giận dữ và hỏi, “Ông đã nói gì thế?”
Người ấy nói, “Hãy nghe đây! Lần trước tôi đến đây, nhưng người khác ngồi trên ngai vàng này. Ông ta cũng thuộc loại ngu ngốc như ông vậy đó, và ông ta nghĩ đây là dinh của ông ấy. Bây giờ ông cũng nghĩ đây là dinh của ông!”
Nhà vua nói, “Sao mà ngu thế! Và đừng có hỗn! Người ấy là cha của tôi, và nay người đã
quá vãng rồi!”
Khất sĩ nói, “Và sau này, khi tôi trở lại, sẽ không thấy ông ở đây. Sẽ có người khác thay chỗ ông. Người đó sẽ là con trai của ông, và anh ta sẽ nói, ‘Ðây là dinh của tôi!’ Dinh thự nào mà kỳ lạ vậy? Người đến, rồi đi. Cho nên tôi mới gọi nó là một quán trọ.”
Giọng nói này quen quá! Nhà vua nói, “Vậy ông là người điên đã tìm lạc đà trên mái nhà!”
Khất sĩ nói, “Vâng, tôi cũng điên như ông vậy. Nếu ông tìm chính mình qua những hào nhoáng bên ngoài, ông cũng đi tìm lạc đà trên mái nhà!”
Nhà vua xuống khỏi ngai vàng và nói với khất sĩ, “Xin ngài hãy ở lại đây, và để tôi đi. Tôi ở đây vì tôi tin rằng đây là dinh thự của tôi, đây là nhà của tôi. Nếu đây chỉ là một quán trọ, tôi phải đi tìm nhà của tôi, trước khi quá trễ”
Tương truyền Ebrahim đã trở thành nhà huyền môn. Và khi được mọi người biết đến, khi ông chứng ngộ, ông ấy thường sống ngoài phố - ngay giữa kinh đô của mình. Trước đây cung điện thuộc quyền sở hữu của ông ấy. Nay nó chỉ là một quán trọ. Ông ấy thường sống bên ngoài, và đôi khi có người hỏi, “Bati đâu rồi?” Bati nghĩa là thành phố, nhưng nó cũng có nghĩa là “nơi người ta sống”. Nhưng Ebrahim sẽ chỉ ra nghĩa trang. Ông ấy sẽ nói, “Quẹo tay phải, bạn sẽ gặp bati, nơi người ta sống.”
Có người đến đó. Lúc trở về họ giận dữ nói, “Ông thuộc loại người nào vậy? Chúng tôi hỏi bati, nơi có người ở, mà ông lại chỉ ra nghĩa trang!”
Ebrahim cười và nói, “Vậy là chúng ta hiểu lầm nhau rồi, bởi vì một khi đã vào đó thì không ai ra nữa. Đó mới là bati thực sự. Ở đó ông không bao giờ đổi địa chỉ, vì ông sẽ ở đó mãi mãi và vĩnh viễn. Cho nên ông không hỏi về thành phố thực sự, mà hỏi về thành phố này. Mà đó là một nghĩa trang, vì người người đang chờ để chết. Có người chết hôm nay. Mai thì người khác. Mốt thì lại người khác nữa. Lúc nào cũng có người chờ chết. Vậy mà ông gọi đó là ‘bati’? Ông gọi đó là thành phố sao? Tôi thì gọi đó là nghĩa trang, vì đó là nơi người ta chờ chết, nơi đó chẳng có gì ngoài sự chết.”