Từ bãi đậu xe bước lên thềm dành
cho người đi bộ, người ta vẫn chưa thấy được biển. Phải leo một con dốc thoai
thoải với những bụi hoa vàng vươn cao khỏi đầu, dẫn đến một vọng hải đài lộ
thiên; từ nơi đây, nhãn quan mới bất chợt mở bừng trước một đại dương xanh
thẳm, mênh mông, tráng lệ.
Từng đàn hải âu tung cánh bay
lượn trong vũ khúc miên trường của sóng nước và gió lộng thênh thang. Triền núi
lởm chởm đá, đổ dài xuống tận bãi cát lao xao bọt nước trắng. Rải rác đâu đó
vẫn còn dấu vết của những dòng dung nham đen kịn đóng thành nhiều tầng lớp,
tưởng chừng như những trang giấy dày của cuốn huyền sử đất trời bị thiêu hủy
bởi tạo hóa từ hàng triệu triệu năm trước.
Đây là biển. Đây là nước. Biển
phương tây nối biển phương đông. Bên này bên kia nhìn nhau không thấy bến bờ,
nhưng nước thẳm mênh mông chỉ là một.
Xa hút bên kia, xuyên qua trùng
trùng sóng xanh và mây trắng, là quê mẹ. Nơi đó, sau hơn ba mươi năm, đã nhiều
đổi thay. Người ta nói vậy. Tất nhiên là phải vậy. Vạn vật và lòng người thay
đổi trong từng giây phút, từng sát-na, không lẽ hơn ba mươi năm mà chẳng gì đổi
thay? Không gì đổi thay mới là chuyện lạ, và chuyện lạ như thế là điều không
thể chấp nhận được. Nhưng mà đổi thay theo chiều hướng nào? Xu hướng văn minh
tiến bộ của nhân loại dù nhanh hay chậm thế nào, dù vận dụng chủ thuyết, chủ
trương, ý thức hệ nào, tất cũng phải nhắm đến mục đích tối hậu là mang lại hạnh
phúc thực sự cho con người, cho xứ sở, cho toàn hành tinh. Hạnh phúc ấy, qua
kinh nghiệm dài lâu của lịch sử loài người, đã cho thấy rằng không nhất thiết
phải là sự sung túc, tiện nghi của vật chất hay kỹ thuật.
Trái lại là đàng khác. Có nghĩa
rằng đời sống con người, càng đơn giản chừng nào, càng dễ có hạnh phúc chừng
nấy. Nhận thức nầy xem ra có vẻ đi ngược với “xu thế thời đại”, khi mà hầu hết
con người đều hăm hở chạy đua với thời gian, tiền bạc và kỹ thuật tân tiến.
Nhưng kỹ thuật tân tiến chẳng qua cũng chỉ là cách để có nhiều thời gian hơn
bằng cách rút ngắn nó lại: trong một khoảng thời gian nhỏ, có thể làm được
nhiều việc hơn; nhiều việc hơn có nghĩa là tăng thêm cơ hội cho sự hưởng thụ
tiện nghi, cũng có nghĩa là tạo thêm nhiều tiền bạc và tài sản. Bằng phương
cách ấy, con người lẩn quẩn trong nỗ lực vừa tạo tác vật chất vừa nô lệ vật
chất, vừa tạo tác thời gian vừa nô lệ thời gian. Xét cho cùng, con người chỉ tự
trói mình trong trùng vây của ràng buộc, phiền não, để làm những kẻ nô dịch
suốt kiếp cho vật chất và thời gian.
Hạnh phúc không phải là làm được
thật nhiều việc trong một thời gian rất ngắn. Hạnh phúc chính là không cần phải
làm gì cả, vô tư vô lự, trong một thời gian rất dài.
Hạnh phúc không phải là có thể sở
hữu được rất nhiều thứ, thu gom vơ vét tài sản, vật dụng và tiền bạc đầy dẫy
chung quanh mình. Hạnh phúc chính là buông xả tất cả, không còn vướng bận vào
bất cứ thứ gì.
Hạnh phúc ấy, nhìn ở mặt chính
trị, xã hội, thì đó là tự do; nhìn ở phương diện tâm linh, tôn giáo, thì đó là
giải thoát.
Trời cao, biển rộng, sở dĩ đẹp là
do ở chỗ bao la bát ngát, không bờ không bến. Không ai trong cuộc đời mà không
bị mê hoặc bởi vẻ vô cùng vô tận của trời và biển. Nhưng trời thì xa quá, không
chạm đến được, còn biển thì nơi đây, gần gũi, sinh động, chân có thể dẫm lên, tay
có thể sờ đến, và thân có thể hụp lặn trong đó. Người ta có nhiều kinh nghiệm,
kỷ niệm từ biển, và học từ biển rộng nhiều hơn là trời cao. Hình ảnh của biển
được dùng rất nhiều để làm ẩn dụ trong văn chương, trong kinh điển: Đại dương
thống khổ. Biển lớn sinh-tử…
Và có một số người được sinh ra
từ biển không thể không nói tới. Những người này, già trẻ lớn bé, có kẻ già
trên tám mươi, có kẻ chỉ là hài nhi còn trong bụng mẹ. Đã một lúc nào đó, họ
lần lượt xuống thuyền, ra biển, bỏ lại tất cả sau lưng. Gia đình, bạn bè thân
thuộc, tài sản, đất đai, làng xóm, chùa chiền, nhà thờ, đình miếu, ngôi trường
cũ, kỷ niệm, kỷ vật, và trên tất cả những thứ ấy: quê hương. Lênh đênh trên
biển lớn nhiều ngày để tìm một bến bờ tự do. Tay
không tấc sắt, đã không thể tìm được tự do và hạnh phúc nơi chính quê hương của
mình dưới một chính thể hà khắc, họ phải gom tài sản tiền bạc để mua một chuyến
đi. Lại gom cả sinh mệnh của mình để đánh đổi tự do. Trong đại dương thống khổ
ấy, trong biển lớn sinh-tử ấy, nhiều người, rất nhiều người trong số họ, đã bị
cướp bóc, hãm hiếp, giết hại, bởi chính nhân viên công lực của đất nước mình
cũng như của hải tặc các nước láng giềng, hoặc bị ép bức làm nô lệ tình dục
suốt kiếp ở một nơi chốn xa lạ nào đó; nhiều người chết đói chết khát; nhiều
người bị bão lớn, sóng to nhận chìm. Lượng máu và nước mắt của họ không sánh
được như nước đại dương, nhưng mặn và đau xót hơn rất nhiều.
Những kẻ may mắn sống còn, trôi
giạt đến bờ biển của những nước láng giềng, lam lũ, tiều tụy, vật vờ như những
hồn ma bóng quế lạc về từ địa ngục. Đặt chân trên vùng đất mới, họ lập tức được
người nước ngoài tiếp cứu bằng lòng nhân đạo, mở vòng tay để chào đón như là
thành viên mới của xứ sở tự do, mà đồng lúc cũng bị chính quyền trong nước kết
án như những kẻ phản bội tổ quốc và quê hương. Bắt đầu từ đây, với hai bàn tay
trắng, họ làm lại cuộc đời. Cuộc đời cũ, cuộc đời mới, được chấm dứt và khởi
đầu từ biển lớn. Thế nên, lòng không thể không lớn, tình không thể không bao
la. Hơn ba mươi năm vật lộn với cuộc sống, từ việc học hành cho đến nghề
nghiệp, họ đã trải qua cú sốc văn hóa, tâm lý chao đảo, vượt bao gian khó, khổ
nhọc, đắng cay, để từ hai bàn tay không, dựng nên sự nghiệp hiển hách của cá
nhân, gia đình, và một cộng đồng lớn mạnh.
Người ta nói họ phản quốc, phản
dân tộc nhưng kỳ thực chính họ lại là những người yêu nước, yêu dân nồng nàn
nhất. Ngày đêm canh cánh nhớ nước thương nòi. Tháng năm học hành và làm việc để
ổn định đời sống mà lòng nào nguôi trước khổ nạn của quê hương. Từ kẻ thành
danh giàu có cho đến người già nua yếu kém nhận trợ cấp hàng tháng của chính
phủ, lúc nào cũng sẵn dành một phần tiền, một phần quà gửi về quê hương. Từ
thiên tai cho đến tai họa gây nên bởi những kẻ bạo ngược vô tình, những người
sinh ra từ biển lúc nào cũng tiên phong, mau mắn nhất để dang tay cứu giúp cho
nạn nhân quê nhà.
Người ta nói họ là những người
đầy căm thù, cực đoan, nhưng kỳ thực họ là những người rất mực từ bi hỷ xả. Họ
không vì một thiểu số cầm quyền mà bỏ quên hàng triệu người dân thống khổ. Họ
không vì một tập đoàn tham nhũng, hối lộ, thối nát, mà bỏ mặc đồng bào trước
những nỗi nguy nan. Ở nơi chốn tự do sung túc hà tất phải bận lòng thù ghét
những ai! Chẳng qua là vì thương dân thương nước mà bất bình với những sai trái
của tập đoàn tham ô. Biển có khi im lặng như tờ, nhưng cũng có lúc thịnh nộ
dương oai. Không phải im là nhu nhược hèn yếu; không phải thịnh nộ là căm thù,
bạo động. Chỉ là im lặng để lắng nghe, thấu suốt, và lên tiếng là để nói cái
khát vọng tự do hạnh phúc của sinh dân.
Sinh từ biển lớn, họ có tấm lòng
bao dung như biển: đã từng tha thứ những kẻ đày ải, giam cầm, hành hạ, bóc lột
mình, luôn nghĩ đến nỗi đói khổ của đồng bào và luôn sẵn sàng đem tài sức mình
để xây dựng quê hương. Họ đã tìm thấy tự do, nhưng ước vọng tự do cho kẻ khác
vẫn chưa nguôi. Họ tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi sự hồi đầu hướng thiện của những
kẻ xấu-ác. Đó là lòng nhân, là trí tuệ, mà cũng là sức mạnh của họ.
Họ, những bé sơ sinh năm ấy bây
giờ đã trở thành những bậc cha mẹ của những bé sơ sinh thế hệ mới; những thanh
niên nhiệt huyết can trường năm ấy, bây giờ đã đứng trước thềm lão niên. Nhiều
người trong số họ đã ra người thiên cổ. Nhưng biển lớn hãy còn đó. Mênh mông,
không cùng, không tận.
Từ biển lớn, gửi thông điệp nhân
từ, trí tuệ và nhẫn nại về đất mẹ quê cha.
Vĩnh Hảo
Nguồn: bachhac.net