- Con muốn học võ à?
- Vâng, con muốn học võ để chiến thắng kẻ địch.
- Con ạ, còn nghĩ đến chiến thắng
và kẻ địch thì chưa học võ được đâu vì còn hiếu thắng.
- Vậy con chỉ học võ để tự vệ
thôi.
- Còn đề kháng tự vệ cũng chưa
học võ được vì còn vị kỷ.
- Nếu vậy con học võ để làm gì?
- Lại để làm gì! Chung quy con
vẫn còn vướng vào một mục đích.
Võ sinh ngạc nhiên:
- Nhưng làm thế nào có thể học võ
mà không có mục đích?
Võ sư ung dung bước ra giữa võ
đường múa một bài quyền và nói:
- Ngươi cứ thế mà làm không được
sao?
Lời góp ý:
Hình như con người không thể sống
mà không có mục đích. Nhưng mục đích thì hầu như luôn ở tương lai phía trước:
tôi sẽ là, tôi sẽ có, tôi sẽ được, tôi sẽ hơn, tôi sẽ thành công, tôi sẽ chiến
thắng v.v... và v.v... Vì vậy người ta phải mong ước, đợi chờ và hy vọng. Hạnh
phúc của con người tiếc thay lại đặt hầu hết trên niềm hy vọng mà hậu quả của
nó là: “Vị đạo sanh bình hận bất tiêu”, hoặc “Đạo đắc hoàn lai vô biệt sự”. Rốt
rồi cả hai cũng chỉ là... thất vọng. Vì vậy William Faulkner có lý khi nói:
“Con người là tổng số của những nỗi thống khổ, nhưng khi bạn hy vọng một ngày
kia những nỗi thống khổ ấy sẽ vơi đi, lúc bấy giờ thời gian chính là nỗi thống
khổ của bạn.”
Ngày mai, hy vọng và thời gian
chính là nội dung của tư tưởng và bản ngã. Chúng khởi lên cùng một lúc với
phiền muộn, khổ đau và thất vọng. Nói một cách khác, khi bản ngã đề ra một mục
đích thì ngay lập tức nó mời gọi tư tưởng, thời gian, đợi chờ và đau khổ cùng
hiện hữu.
Nhưng khi một mục đích “tốt hơn”
được phóng hiện qua thời gian và tư tưởng thì có nghĩa là bản ngã đang bất mãn
với chính nó trong điều kiện hiện thời. Cho nên ta có thể có công thức:
Bất mãn hiện tại + ảo vọng tương
lai = chuỗi dài đau khổ.
Cũng cần phải mở ngoặc rằng, có
hai loại mục đích: một mục đích có tính kỹ thuật và một mục đích có tính tâm
lý. Thí dụ, khi đói bụng ta nấu ăn để mà ăn, khi mệt ta nghỉ cho khỏe v.v... Đó
là những mục đích có tính kỹ thuật rất cần cho đời sống con người. Ở đây chúng
ta đang nói đến mục đích có tính tâm lý, hoang tưởng, ảo tưởng, ảo vọng,...,
con đẻ của bản ngã vô minh ái dục. Chính những mục đích này mới là nguyên nhân
của phiền não khổ đau.
Nhưng cho dù là mục đích nào, khi
con người quá chú trọng đến tương lai mà bỏ quên thực tại thì có nghĩa là họ
đang đánh mất cái hạnh phúc sẵn có để mong cầu một thứ hạnh phúc chưa có. Ở
khoảng giữa thời gian sự vắng mặt của hai thứ hạnh phúc này, ắt hẳn chỉ là đau
khổ!
Người ta không biết rằng, hạnh
phúc, chân lý và sự toàn hảo vốn đã đầy đủ trong thực tại hiện tiền, nên người
ta cứ loay hoay đi tìm ảo ảnh như là mục đích lý tưởng của cuộc đời. Vì vậy
Chúa nói: “Tiếc thay mùa màng thì phong phú mà chẳng có người gặt” và Ngài Huệ
Năng nói: “Hà kỳ tự tánh bổn tự cụ túc”. Còn một triết gia Tây phương thì nói
rằng: “Hạnh phúc là cái khi bạn đuổi bắt thì nó vuột khỏi tầm tay. Nhưng khi bạn
dừng lại thì nó ở cùng với bạn.”
Nghệ thuật sống hạnh phúc chính là
ở chỗ biết dừng lại như thế. Bạn có thể nào làm tất cả mọi việc, kể cả hoạch
định một kế hoạch tương lai, mà vẫn không đánh mất thực tại hiện tiền hay không?
Được, miễn là bạn làm mọi việc trong sáng suốt, định tĩnh, trong lành. Đó chính
là mục đích không mục đích của sự sống muôn đời...