Phận Mỏng Cánh Chuồn

Cuộc sống với buồn vui, nhân tình với gian dối, xã hội với bon chen và con người với lọc lừa…tất cả đã làm nên một nhân gian trần tục với khốn cùng. Tôi đi men theo cuộc đời này để thấy biết bao điều ngậm ngùi và tiếc nuối, để thấy bao nhiêu những chua xót với bẽ bàng… nụ cười xa vắng quá.

Bao nỗi niềm luôn quặn thắt. Trời cao không thấu.

Nước mắt chảy xuôi. Tôi thương ba mẹ của mình nhiều, nhưng sự chăm sóc chẳng là bao. Công việc và kiếm tiền gần như chiếm hết thời gian của tôi. Mừng là ổn định được cuộc sống gia đình, chăm sóc được bửa ăn, thuốc men cho mọi người rất đàng hoàng, nhưng ẩn sâu vẫn là sự đau đáu về những điều thầm kín, thiêng liêng. Đêm nằm khó ngủ.

Năm qua tháng lại, tôi đã đi hơn nửa đời người, nhìn lại thấy thương cho mình lắm, nhìn lại cũng thoáng chút giật mình. Gót chân mềm ngày xưa giờ đã chai sần và tứa máu, đi và dẫm đạp đã quá nhiều. Mặn lòng, giọt nước mắt ngược về trong.

Cao xanh, chắc không ganh ghét gì tôi, có chăng là cái phận của mỗi người, mệnh nhân thiên định, chắc là vậy rồi, cải số làm sao? Lồng lộng giữa mênh mông là khí trời thoáng đãng nhưng biết đâu lại chẳng có những hương hồn oan khuất đang lỡn vỡn kêu thương, khóc cảnh không nhà, lạc lõng, bơ vơ…?

Con trai ơi! Nếu được chọn lựa, phần nhiều thời gian của mẹ sẽ là dành cho con, thiên thần của mẹ ạ. Hôm nay, chuyện không vui đến với mẹ rất nhiều, trái tim mẹ đau đớn lắm. nhưng tất cả với mẹ đều không quan trọng, mẹ đã có con: niềm tin, sức mạnh, nghị lực và cuộc đời của mẹ. Mẹ yêu con. Tự hỏi lòng mình: tôi đã làm gì sai? Đã vô trách nhiệm và không bổn phận với ai chưa? Rồi mỉm cười, tôi đã sống và làm tất cả những gì có thể, tôi đã cố hết sức lực: cho đi, và không cầu nhận lại. Và tôi cũng biết một điều “đôi khi người ta phải chấp nhận những điều sai trái vì những lí do đúng đắn” câu đó, tôi đọc ở đâu rồi (chỉ nhớ là của một nhà hiền triết nào đấy, mà quên mất tên). Mai này ra đi, điều duy nhất khiến tôi chưa yên lòng là con trai yêu thương, là hình hài mà tôi đã banh da xẻ thịt đẻ ra, là nỗi niềm với bao la tình yêu thương của tôi- giọt máu duy nhất tôi để lại cuộc đời. Trăn trở ngàn thu.

Lá vàng về cội, người đủ nhân duyên thì thoát tục về trời, dẫu bao ân tình khó nhạt, nắm níu làm sao?. Đêm không ngủ, mới thấy ánh trăng vằng vặc sáng, ánh sáng tràn qua cửa sổ, rọi vào gương mặt non nớt của con trai, hôn con, tôi thấy tim mình như thắt lại, nghẹt thở…..Lạ thật, trăng như nhìn tôi thì phải, trăng muốn hỏi gì có phải không? Thôi, trăng ạ! Cứ lặng lẽ thôi, đừng hỏi. Thế giới của người trần nhiêu khê lắm, trăng biết để làm gì? Mỗi tinh cầu đều có mệnh số, và phận sự phải đạt thành. Trái đất này và con người cũng vậy, quay đều giữa vòng quay của qui luật và tạo hóa, quay đều giữa những bí ẩn vô hình và những khoa học đầy viễn tưởng, quay đều giữa yêu thương và lòng thù hận, quay đều…

Tôi men theo cuộc đời này, phận mỏng cánh chuồn, nhỏ bé hình hài, nhỏ bé trí tuệ, nhỏ bé ước mơ…mà thật nhiều khát vọng. Khát vọng về những câu chuyện cổ tích của ngày xưa cho cuộc sống bây giờ. Tôi không muốn làm người phá thiên hoang, đạt thành những điều hi hữu hay chứng tỏ một sự nổi bật hơn người, điều đó không có ý nghĩa. Tôi khát vọng cho một cuộc sống bình an. Khát vọng sẽ thưa vắng bóng người nơi bệnh viện. Khát vọng cánh cổng trường học sẽ luôn rộng mở và đầy nhộn nhịp. Khát vọng người già trẻ nhỏ được chăm chút, yêu thương. Khát vọng không có những phiên tòa mở ra cho những tương tàn huynh đệ, huyết thống đoạn tình… khát vọng muôn người đều nhất phiến băng tâm. Cuộc sống sẽ đẹp biết là bao, đẹp lắm. Thiên đường nào phải đâu xa?

Cuộc sống cứ trôi đi, như một bánh xe lăn không thể dừng lại, và trong vô cùng, tôi ước có bàn tay điều khiển tài giỏi khiến bánh xe có thể lăn đúng đường, đúng hướng, đến đúng điểm mà không gây ảnh hưởng gì ai. Nhưng biết làm sao, khi mà trên cùng một con đường, không chỉ có những bánh xe lăn, nó còn có vô số những sự vật, những chướng ngại, những gánh hàng, những trâu bò, và những…nó khiến cho con đường trở nên chật chội, và thế là chen lấn và giẫm đạp. Tôi men theo con đường ấy, bên những bánh xe lăn và vô số những bề bộn bên cạnh nó, tôi thấy cuộc sống thật đáng yêu khi nhìn vào những đôi tay chuyên nghiệp và điêu luyện, họ điều khiển thật tuyệt vời. Tôi men theo con đường ấy, bên những bánh xe lăn và vô số những bề bộn bên cạnh nó, tôi thấy cuộc sống thật đáng thương khi nhìn vào những đôi tay vô cùng non nghề, lúng túng và bối rối, họ điều khiển thật vất vả bánh xe của cuộc đời mình. Sự va đập thế là không tránh khỏi. Đôi khi là tai nạn thảm khốc.

Giữa bể dâu cuộc đời, ai mà không có lúc tột cùng đau khổ? Giữa bể dâu cuộc đời, nước mắt có gột rửa được gì đâu? Tóc đã điểm màu mà cuộc đời cứ nổi cơn sóng gió, có mái đầu xanh chưa kịp hiểu chuyện đời đã phủ phải bão giông….trăng khuyết rồi tròn, bèo tan rồi hợp; qua rồi những cuồng phong thì đất trời sẽ bình yên trở lại; đêm tối qua đi thì bình minh lại về…cái lẽ thường tình đã trở thành qui luật tự muôn đời. hãy khóc và hãy cười, hãy giận và hãy thương, hãy mõi mệt rã rời và hãy thấy cuộc sống thật đáng yêu…Tôi men theo cuộc đời này, thấy bình yên bên lau sậy, lòng thanh thản bên cánh đồng bát ngát xanh rì thẳng tắp, ngắm bác nông dân khom lưng phía xa, cứ ngỡ dáng ba mình. Xuân- hạ- thu- đông cứ dịch chuyển và thay nhau đem đến muôn màu cho cuộc sống, thế mới thấy rằng sinh mệnh là một vòng tuần hoàn nối tiếp, tạo hóa còn có lúc ngơi nghĩ để mà có lúc làm nên bao điều kì diệu. Cái bí ẩn của thế giới tự nhiên như cái huyền diệu của thế giới tâm linh con người, luôn hiện ra trước chúng ta muôn nghìn câu hỏi, và rất nhiều câu hỏi mà chúng ta không thể có lời giải đáp. Quanh ta, vẫn mênh mông bao điều huyền hoặc.

Phận mỏng cánh chuồn, tôi men theo cuộc đời này, cầu cho mỗi trái tim đều đong đầy những giọt máu yêu thương, và mỗi tâm trí đều thông tuệ, sáng suốt. Cầu cho người người đều tri túc và chính danh, buông bỏ được những tham- sân –si, mà bình tỉnh đón nhận qui luật cuộc đời. Phận mỏng cánh chuồn, tôi yêu cuộc sống vì vốn dĩ cuộc sống đáng yêu biết là bao. Cả trong đau khổ và cùng cực nhất, tôi vẫn thấy ánh đèn rọi sáng phía xa xa.

Previous Post
Next Post